thiên đường trong bốn bức tường - thiên đường tội lỗi

Chương 1: Chiếc Chìa Khóa và Căn Phòng Chật Hẹp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hơi nóng ẩm và mùi sơn mới pha lẫn mùi bụi gỗ cũ kỹ xộc thẳng vào mũi An khi cánh cửa phòng trọ bật mở. Cô đứng nép sau lưng anh trai, ngước nhìn căn phòng mà hai người sẽ phải gắn bó trong suốt bốn năm đại học. Đây không phải là căn phòng trong mơ của một sinh viên, nhưng nó là tấm vé thông hành để cô thoát khỏi sự giám sát ngột ngạt của gia đình ở quê.

“Vào đi, đứng đấy làm gì?” Hạo đặt chiếc vali nặng trịch xuống nền gạch, tiếng động khô khốc vọng lại trong không gian nhỏ hẹp. Anh quay lại nhìn An, ánh mắt vốn dĩ luôn điềm tĩnh giờ đây thoáng chút căng thẳng khó hiểu.

Căn phòng là một hình hộp chữ nhật nhỏ. Nơi góc phòng là một chiếc gác xép thấp, bên dưới là khu bếp nhỏ và nhà vệ sinh. Nhưng điều khiến An đột ngột cứng người là ở giữa phòng, không có hai chiếc giường đơn, mà là một chiếc nệm lớn trải sát sàn, chiếm gần hết diện tích còn lại.

“Anh… anh kiếm đâu ra cái nệm này vậy?” An lắp bắp, giọng cô lạc đi.

Hạo thở dài, cố tình tránh ánh mắt cô. “Anh đã nói với chú chủ nhà là cần hai cái giường, nhưng đây là căn duy nhất còn trống. Nệm này đủ rộng, chia đôi cũng được. Chật một chút thôi, gắng chịu.”

“Chật một chút…” An lẩm bẩm. Cô nhìn chiếc nệm, rồi nhìn sang Hạo. Cô và anh đã lớn. Anh đã 20, cô 18. Mặc dù là anh em ruột, nhưng từ lâu cả hai đã tránh né những tiếp xúc thân thể không cần thiết. Giờ đây, họ buộc phải chia sẻ một chiếc nệm?

Hạo không đợi cô phản ứng thêm. Anh bắt đầu mở chiếc vali của mình. “Em cứ chọn chỗ, nửa bên này hay bên kia. Đồ đạc thì để tạm ở gác xép, chỉ mang những thứ cần thiết xuống dưới này.”

An chậm rãi đi đến bên chiếc nệm. Cô đặt tay lên bề mặt mềm mại, cảm giác vừa ngượng ngùng vừa kích thích chạy dọc sống lưng. Ý nghĩ về việc ngủ sát cạnh Hạo mỗi đêm, chỉ cách nhau vài phân, khiến máu trong người cô như nóng lên. Hạo là một người đàn ông trưởng thành, vóc dáng cao lớn, và luôn tỏa ra một thứ năng lượng quyền lực khiến cô vừa tôn trọng vừa sợ hãi.

Cô bắt đầu mở vali. Đồ của con gái bao giờ cũng nhiều hơn. Vài bộ quần áo ngủ mỏng, áo lót ren, những món đồ riêng tư… Cô chợt nhận ra mình không có chỗ nào để cất giấu chúng ngoài chiếc vali hoặc ngăn tủ chung dưới gác xép.

“Anh ra ngoài mua thêm mấy chai nước đi,” An đột ngột đề nghị. “Em cần sắp xếp lại đồ đạc một chút.”

Hạo cau mày, nhưng nhanh chóng hiểu ý. Anh biết An đang cần không gian riêng tư để xử lý những thứ nhạy cảm. Anh liếc nhìn chiếc vali đang mở dở của em gái, nơi màu sắc và chất liệu vải của những món đồ lót thoáng qua. Một cảm giác nóng ran khó tả bỗng xuất hiện dưới lồng ngực anh.

“Rồi, anh đi ngay đây. Em khoá cửa lại cẩn thận.” Hạo vội vã lấy chìa khoá và ra khỏi phòng, để lại An trong sự cô lập hoàn toàn của căn phòng trọ.

Ngay khi cánh cửa đóng lại, An quay phắt vào trong. Cô vội vàng nhét đống quần áo lót vào một chiếc túi nhỏ, giấu sâu dưới đáy vali. Tay cô chạm vào chiếc áo sơ mi của Hạo nằm lẫn trong đống quần áo đang bày bừa trên gác xép. Mùi hương của anh — mùi xà phòng và một chút mồ hôi nam tính khô ráo — bỗng nhiên xộc vào khứu giác cô, làm cô mềm nhũn cả người.

Cô là em gái anh. Lời nhắc nhở đó vang lên như một tiếng chuông cảnh báo.

Khoảng nửa giờ sau, Hạo trở về. An đã thu dọn xong xuôi. Cô ngồi dựa lưng vào tường, cố gắng giữ vẻ bình thản.

“Phòng tắm dùng chung nên phải chia ca. Em tắm trước đi,” Hạo nói, đưa cho cô một chiếc khăn mới tinh.

An bước vào phòng tắm. Nó còn nhỏ hơn cô tưởng. Chỉ có một vòi sen và một chiếc bồn rửa. Cô vội vàng khóa chốt cửa, nhưng chốt đã cũ, có vẻ không chắc chắn. Cô có cảm giác dễ bị nhìn thấy hoặc dễ bị mở ra bất cứ lúc nào.

Tiếng nước chảy róc rách. Bên ngoài, Hạo nghe rõ mồn một. Tiếng rên khe khẽ của sàn nhà khi An di chuyển, tiếng nước xối lên da thịt, mọi âm thanh đều rõ ràng đến mức đáng sợ. Hạo ngồi tựa vào tường, cố gắng đọc sách, nhưng tâm trí anh hoàn toàn bị chiếm lấy bởi hình ảnh cô em gái mình đang ở cách anh một bức tường mỏng.

Anh nhớ lại những lần tắm chung hồi nhỏ. Giờ đây, cô đã là một thiếu nữ. Những đường cong mềm mại mà anh vô tình thấy khi cô thay đồ hồi bé giờ đã trở nên hoàn thiện và khiêu gợi. Hạo cắn môi, cảm thấy khó chịu trong người. Anh biết rõ rào cản cấm kỵ giữa họ, nhưng sự gần gũi không thể tránh khỏi này đang khiến bức tường lý trí của anh nứt toác.

Đêm đầu tiên.

Sau khi tắt đèn, căn phòng trọ nhỏ chìm vào bóng tối tuyệt đối. Chỉ có ánh đèn đường mờ ảo hắt vào qua khe cửa sổ. Chiếc nệm lớn giờ đây lại quá đủ cho hai người, nhưng sự thật đó chỉ càng làm tăng thêm áp lực vô hình.

An nằm quay lưng lại với anh, toàn thân căng cứng. Cô nghe thấy tiếng Hạo trở mình, tiếng vải sột soạt. Cô biết anh cũng đang thức.

“Ngủ đi, mai còn phải làm thủ tục nhập học,” Hạo khẽ thì thầm. Giọng anh trầm và khàn, khác hẳn với giọng nói ban ngày.

An chỉ khẽ đáp: “Vâng.”

Cô nhắm mắt lại, cố gắng thư giãn, nhưng tâm trí cô không ngừng hình dung về cơ thể Hạo đang nằm ngay sau lưng mình. Chiếc áo phông mỏng không thể che giấu được sự rắn chắc của bờ vai, bắp tay anh. Cô cảm nhận được hơi ấm của anh lan tỏa phía sau lưng mình, ấm áp và nguy hiểm.

Bất giác, An trượt tay xuống dưới gối, nơi cô vừa giấu chiếc áo lót ren màu đen. Cảm giác mềm mại của vải tuyn dưới đầu ngón tay làm cô rùng mình. Cô nhắm mắt lại, tưởng tượng nếu không phải là anh trai, nếu đêm nay không có ranh giới cấm kỵ này…

Một cử động khẽ. Bàn tay Hạo vô tình di chuyển. Các ngón tay anh vô thức chạm vào bắp tay trần của An.

An giật mình, nhưng không dám nhúc nhích. Hạo cũng đông cứng lại. Cú chạm chỉ kéo dài chưa đến một giây, nhưng nó như một cú sốc điện xuyên qua cơ thể hai người. Hạo lập tức rụt tay lại, như vừa chạm phải lửa.

Trong bóng tối, An cảm nhận được hơi thở của Hạo dồn dập hơn.

“Anh xin lỗi,” Hạo thì thầm, giọng anh chứa đựng sự hối lỗi nhưng cũng ẩn chứa sự kích thích không thể kiềm chế.

An không trả lời, nhưng cơ thể cô lúc này không còn căng thẳng vì ngượng ngùng nữa, mà là vì một ham muốn mơ hồ mới được đánh thức. Cô hít sâu, cảm nhận mùi hương nam tính của anh bao bọc lấy mình. Cô biết, đêm nay, và những đêm tiếp theo, sẽ là một cuộc tra tấn ngọt ngào không thể thoát khỏi.

Chiếc chìa khóa đã mở ra cánh cửa trọ, nhưng nó cũng đã mở ra một bí mật cấm kỵ đang chực chờ bùng cháy giữa hai anh em.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×