thiên đường trong bốn bức tường - thiên đường tội lỗi

Chương 2: Hơi Ấm Từ Nửa Giường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên, An tỉnh dậy khi trời chưa sáng rõ. Căn phòng trọ vẫn chìm trong bóng tối lờ mờ. Cô nhận ra mình đã xoay lưng hoàn toàn về phía Hạo, cơ thể nép sát vào mép nệm, gần như sắp rơi xuống sàn. Cô cố gắng nhớ lại đêm qua, nhưng chỉ còn lại cảm giác tê dại nơi bắp tay trần – nơi Hạo đã vô tình chạm vào.

Cô nhẹ nhàng quay người lại, đối diện với anh. Hạo vẫn đang ngủ, hơi thở đều đặn và chậm rãi. Gương mặt anh lúc ngủ trông thật hiền lành, xóa đi vẻ trầm tĩnh và kiểm soát thường ngày. An dám nhìn thẳng vào anh, điều cô hiếm khi làm được khi anh thức. Vài sợi tóc rủ xuống trán, bờ vai rộng lớn chìm trong chiếc áo phông cũ kỹ.

Bất chợt, Hạo nhíu mày rồi lật người lại. Anh quay mặt về phía cô. Khoảng cách giữa hai người giờ đây chỉ còn vài phân. An nín thở, tim đập thình thịch. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm phả ra từ cơ thể anh, một mùi hương nam tính thoang thoảng của xạ hương và một chút mồ hôi khô. Sự gần gũi này quá sống động và áp đảo.

An lập tức quay người đi, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Trong nhà tắm chật hẹp, sự căng thẳng lại tiếp diễn. An phải dùng nhà tắm trước để chuẩn bị cho buổi làm thủ tục nhập học.

Khi An bước ra, mùi dầu gội và sữa tắm của cô vẫn còn phảng phất trong không khí. Cô mặc một chiếc váy cotton mỏng, cố ý chọn chiếc không quá ôm sát, nhưng Hạo đã kịp nhìn thấy bóng dáng cô uyển chuyển trong ánh đèn vàng vọt từ gác xép chiếu xuống.

Hạo đứng dậy, cảm thấy khó chịu trong người. Anh đi về phía phòng tắm. Khi mở cửa, mùi hương ngọt ngào, ấm áp của em gái anh như một cú đánh mạnh vào khứu giác. Anh nhìn thấy sợi tóc dài của An còn vương trên sàn, và một chiếc khăn tắm bị vắt hờ trên móc, còn vương lại độ ẩm và hơi nóng từ cơ thể cô.

Anh khẽ đóng sầm cửa lại, như để chặn đứng thứ cảm xúc đang trào dâng.

Dưới vòi sen, Hạo cố gắng dùng nước lạnh để dập tắt sự bực bội và khao khát không thể gọi tên. Anh tự nhủ, đây là em gái mày. Mày phải bảo vệ nó, không phải thèm muốn nó. Nhưng trong tâm trí, hình ảnh An với vẻ mặt ngủ say và vô tư khi anh chạm vào tay cô đêm qua cứ lởn vởn. Anh nhớ rõ cảm giác mềm mại và yếu ớt dưới ngón tay mình.

Buổi tối thứ hai, không gian đã chìm vào tĩnh lặng sớm hơn. Cả hai đều mệt mỏi sau một ngày dài làm thủ tục và sắp xếp.

Hạo nằm quay lưng về phía An, nhưng anh không ngủ được. Anh hoàn toàn tỉnh táo, cảm nhận sự hiện diện của An ở phía sau. Anh nghe thấy cô thở sâu, tiếng trở mình nhẹ. Anh đã cố ý giữ một khoảng cách an toàn.

Nhưng An, trong cơn buồn ngủ sâu, lại vô thức tìm kiếm hơi ấm. Cô dịch chuyển nhẹ nhàng, gần hơn một chút, rồi lại gần hơn một chút nữa. Cô hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì.

Bất chợt, lưng của An chạm nhẹ vào lưng của Hạo.

Hạo giật mình, toàn thân anh căng cứng như một sợi dây đàn. Sự tiếp xúc này quá trực tiếp và chân thật. Anh cảm nhận rõ ràng đường cong cơ thể cô, sự mềm mại của chiếc áo ngủ cotton mỏng ngăn cách họ.

Anh không dám di chuyển, sợ làm cô tỉnh giấc. Anh nhắm chặt mắt, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Nhưng sự gần gũi không thể thoát khỏi này đã đánh thức mọi bản năng bị đè nén bấy lâu.

An lại dịch chuyển một lần nữa. Lần này, cô đưa tay lên, vô thức tìm kiếm chỗ kê thoải mái. Bàn tay cô chạm vào eo Hạo.

Một tiếng rên rỉ không rõ ràng thoát ra từ cổ họng Hạo. Nó bị nghẹn lại, nhỏ đến mức An không nghe thấy.

Hạo cảm thấy bàn tay cô quá nóng, quá mềm mại. Anh biết, chỉ cần anh xoay người lại, chỉ cần anh lên tiếng, ranh giới này sẽ bị phá vỡ. Huyết quản anh nóng ran. Anh căm ghét bản thân vì những suy nghĩ này, nhưng không thể kiềm chế được cảm giác say mê khi hơi ấm và mùi hương của em gái mình bao bọc lấy anh.

Anh nằm im, để bàn tay cô ở đó, chịu đựng sự tra tấn ngọt ngào của sự gần gũi cấm kỵ.

Em không biết đâu, An. Hạo thầm nghĩ. Nhưng sự an toàn mà em cảm nhận được chính là điều đang giết chết anh.

Anh lắng nghe tiếng thở đều đặn của cô, như một kẻ nghiện đang hít lấy liều thuốc độc của mình. Anh không dám ngủ, sợ rằng nếu chìm vào giấc mơ, anh sẽ mất kiểm soát và kéo cô vào vòng tay.

Và cứ thế, trong căn phòng trọ tối đen và chật hẹp, hơi ấm từ nửa giường đã trở thành sự kìm nén lớn nhất, và là sự khiêu khích mãnh liệt nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×