Bình minh đến, Hạo tỉnh giấc với cảm giác như vừa trải qua một cuộc chiến tàn khốc. Anh buông An ra một cách nhanh chóng và nhẹ nhàng nhất có thể, như sợ hãi rằng hơi ấm cơ thể cô sẽ đốt cháy cả hai.
An cũng tỉnh giấc. Cô ngồi bật dậy, tóc tai rối bù. Cô không nhớ rõ cơn ác mộng, nhưng cô cảm thấy một sự ấm áp và an toàn lạ lùng, như thể ai đó đã bảo vệ cô suốt đêm.
Cô quay sang nhìn Hạo. Anh đã ngồi dậy, lưng quay về phía cô, cúi gằm mặt vào cuốn sách giáo khoa, nhưng An để ý thấy tai anh đỏ rực.
“Ngủ ngon chứ?” Hạo hỏi, giọng anh khàn đặc và cứng ngắc, không hề quay lại.
“Vâng. Hình như… em gặp ác mộng,” An trả lời, khẽ đưa tay lên chạm vào môi mình. Mặc dù không nhớ, nhưng cô cảm thấy một sự ngọt ngào và lẫn lộn khó tả.
“Lo học hành đi,” Hạo đáp cộc lốc, như muốn chấm dứt cuộc trò chuyện. Anh vội vàng đứng dậy, bước xuống gác xép.
Suốt buổi sáng, không khí giữa hai anh em đặc quánh và ngột ngạt.
Hạo cố tình né tránh An. Anh di chuyển nhanh chóng, giữ khoảng cách xa nhất có thể. Anh không nhìn cô, không nói nhiều hơn một từ. Sự xa cách này đã phá vỡ hoàn toàn những luật lệ mà anh đã cố gắng thiết lập.
An cảm thấy khó chịu vì sự thay đổi này. Cô nhớ lại những lời anh nói hôm qua: “Chính vì là anh em nên chúng ta càng phải giữ lễ nghi.” Nhưng thái độ của anh hôm nay không phải là giữ lễ nghi, mà là sự trốn chạy.
Khi Hạo vào nhà tắm, An lén lút lên gác xép. Cô đứng bên bàn học của anh. Mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp và nghiêm túc như tính cách của anh.
Ánh mắt An dừng lại ở chiếc máy tính xách tay của Hạo. Anh đã quên tắt hẳn, chỉ để màn hình khóa. Cô biết Hạo luôn giữ mọi thứ riêng tư một cách tuyệt đối.
“Mình không được làm thế,” An tự nhủ. Nhưng sự tò mò về cơn ác mộng và sự xa lánh của Hạo đã thúc đẩy cô.
Cô ngồi xuống ghế, tìm cách mở khóa. May mắn thay, mật khẩu là ngày sinh của cô.
Màn hình bật sáng. An không có ý định lục lọi sâu. Cô chỉ định kiểm tra lướt qua xem anh đang làm gì.
Bỗng, cô nhìn thấy một folder nằm ẩn ở góc màn hình, không có tên, chỉ là một biểu tượng thư mục đơn giản. Bằng một linh cảm lạ lùng, An mở nó ra.
Bên trong là những tài liệu và ghi chú cá nhân, những bài luận văn, những thứ không có gì đặc biệt. Nhưng ở cuối cùng, có một tập tin văn bản được đặt tên là: "4 AM - Rule #2 Violation." (4 giờ sáng - Vi phạm Quy tắc số 2).
An run rẩy mở tập tin đó.
Nội dung bên trong không phải là bài luận, mà là một vài dòng chữ ngắn ngủi, được viết vội vã:
“4:17 AM. Cô ấy đã trườn qua. Cô ấy ôm lấy mình. Lưng cô ấy sát vào lồng ngực mình. Mùi hương... Ánh mắt mình không thể dời đi. Đó không phải là lỗi của cô ấy. Đó là cơn ác mộng. Nhưng mình đã không thể kiểm soát được. Cú chạm đó... nó không phải của một người anh trai. Đây là một sự tra tấn. Cảm giác vừa muốn hủy hoại vừa muốn bảo vệ cô ấy… Mày phải dừng lại, Hạo. Mày phải dừng lại.”
Tập tin chỉ có thế. An đọc đi đọc lại dòng chữ đó. Má cô nóng ran.
Cô hiểu ra: Anh không phải đang trốn tránh cô. Anh đang trốn tránh chính mình.
Cô nhớ lại sự nồng nhiệt trong cơn ác mộng. Cô nhớ lại sự mất kiểm soát khi cô tìm kiếm hơi ấm. Phải chăng, nụ hôn đó không chỉ là một phần của ác mộng, mà là một sự thật bị che giấu?
Sự hoài nghi và kích thích dâng trào trong lòng An. Cô không cảm thấy sợ hãi hay ghê tởm. Thay vào đó, cô cảm thấy một sự kết nối nguy hiểm và quyến rũ với anh trai mình.
An khẽ kéo ngăn kéo bàn học. Bên trong, cô thấy một hộp kẹo bạc hà mà Hạo luôn dùng để giữ hơi thở thơm tho. Cô cầm lấy một viên và cho vào miệng.
Hương bạc hà cay mát lan tỏa. An mím môi, tưởng tượng vị giác của Hạo. Cô biết Hạo luôn có thói quen đánh răng rất kỹ và dùng bạc hà sau khi ăn. Anh đang cố gắng xóa đi dấu vết nào đó sao?
An đóng máy tính và xuống gác xép đúng lúc Hạo bước ra khỏi phòng tắm, tóc còn ướt. Mùi nước hoa cạo râu của anh lan tỏa trong căn phòng trọ nhỏ.
Hạo nhìn thấy An, và sự bối rối hiện rõ trong mắt anh.
“Em lên gác xép làm gì?” anh hỏi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh.
An nhìn thẳng vào anh. Cô cười một nụ cười nhẹ, đầy ý nghĩa, rồi buông ra câu trả lời thăm dò:
“Em lên tìm chiếc áo sơ mi của anh. Em nghĩ em thích mùi của nó.”
Đôi mắt Hạo mở lớn vì sốc. Anh biết cô đang thăm dò ranh giới, và cô đã nhận ra điều gì đó.
Trong căn phòng trọ chật hẹp, bí mật của đêm qua đã không còn là của riêng Hạo nữa. Nó đã trở thành một mật mã chung, một sợi dây vô hình trói buộc hai anh em.