thiên đường trong bốn bức tường - thiên đường tội lỗi

Chương 4: Cú Chạm Sau Cơn Ác Mộng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự căng thẳng tích tụ từ những luật lệ bị phá vỡ và những cú chạm lén lút đã đẩy cảm xúc của cả An và Hạo đến giới hạn. Bốn bức tường chật chội của căn trọ trở thành chiếc lồng giam cầm, và đêm thứ tư là lúc chiếc lồng bắt đầu rung chuyển.

An đã có một ngày mệt mỏi và áp lực từ việc làm quen với môi trường mới. Khi chìm vào giấc ngủ, nỗi cô đơn và lo lắng nơi đất khách quê người hóa thành một cơn ác mộng khủng khiếp: cô thấy mình bị bỏ lại một mình, lạc lối trong bóng tối, và không ai tìm thấy.

Trong cơn mê, An bắt đầu run rẩy. Cô khẽ phát ra những tiếng rên rỉ sợ hãi. Cơ thể cô vô thức tìm kiếm nơi trú ẩn, nơi an toàn duy nhất mà cô biết: người anh trai đang nằm sát bên.

Cô xoay người lại, trườn qua khoảng cách mong manh mà Hạo đã cố gắng thiết lập. Cô nép sát vào lưng anh, hai tay vòng qua eo anh và ôm chặt. Hành động này hoàn toàn là bản năng của một đứa trẻ đang sợ hãi.

Hạo giật mình tỉnh giấc.

Anh cảm nhận được cơ thể mềm mại của An đang áp sát vào lưng mình. Cô đang run lên bần bật, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt anh qua lớp áo thun mỏng. Cái ôm này không phải là sự cố ý khiêu khích, mà là sự tin tưởng tuyệt đối.

Lúc này, Hạo phải đối diện với lựa chọn: đẩy cô ra và khiến cô sợ hãi tỉnh giấc, hay đón nhận hơi ấm tội lỗi này?

Anh chọn cách giữ nguyên tư thế. Anh nín thở, cảm nhận trọng lượng cơ thể An dựa vào mình. Anh có thể cảm nhận được nhịp tim cô đang đập loạn xạ. Sự bảo vệ trong anh trỗi dậy, nhưng nó lại đi kèm với một ham muốn đen tối đang cuồn cuộn.

Đừng tỉnh dậy, An. Đừng tỉnh dậy, anh thầm cầu nguyện, vừa là để cô không thấy cảnh tượng đáng xấu hổ này, vừa là để anh có thêm vài phút thỏa mãn sự gần gũi bị cấm đoán.

Hạo cẩn thận đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt mái tóc An, trấn an cô trong vô thức. Anh nghe thấy cô thút thít.

“Không… đừng đi…” An khẽ thều thào trong mơ.

Sự dịu dàng từ cử chỉ của Hạo đã làm tan chảy lớp vỏ kiểm soát của anh. Anh từ từ quay người lại, đối diện với An. Cô vẫn nhắm nghiền mắt, gương mặt đẫm mồ hôi.

An cảm thấy nguồn nhiệt ấm áp đối diện. Cô vùi mặt vào hõm cổ Hạo, siết chặt vòng tay hơn nữa.

Hạo ôm ghì lấy cô, siết chặt cô vào lồng ngực mình. Lần đầu tiên, sự tiếp xúc này hoàn toàn có chủ ý từ phía anh. Anh không còn là người anh trai kìm nén nữa, mà là một người đàn ông đang giữ lấy khao khát của mình.

Anh hít sâu mùi hương quen thuộc của cô, một sự pha trộn giữa dầu gội và hương da thịt ấm áp. Mọi ranh giới lý trí đều sụp đổ dưới sự cô đơn và nỗi sợ hãi của đêm tối.

Hạo khẽ nâng cằm An lên. Cô vẫn đang run rẩy. Anh cúi xuống, ban đầu chỉ là một cử chỉ an ủi, một cái hôn nhẹ lên trán cô.

Nhưng An, trong lúc mơ màng, lại tìm kiếm sự an ủi mãnh liệt hơn. Cô nghiêng đầu một cách vô thức.

Cái chạm môi trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn. Đó là một nụ hôn vụng trộm, đầy tội lỗi và thăm dò. Hạo nuốt trọn tiếng nức nở của cô, cảm nhận sự mềm mại và ngọt ngào không thể tin được từ đôi môi em gái mình. Anh mất kiểm soát, dùng một tay ấn mạnh đầu cô, khiến nụ hôn trở nên sâu đậm và dục vọng hơn.

An không hề tỉnh giấc. Cô chỉ đáp lại bằng một tiếng thở dài hài lòng trong cơn mê, như thể cuối cùng cũng tìm thấy sự bình yên.

Hạo buông An ra, thở dốc. Tim anh đập điên cuồng, không phải vì sợ hãi, mà vì sự kích thích mãnh liệt. Anh cảm thấy tội lỗi kinh khủng, nhưng đồng thời, một phần hạnh phúc cũng lan tỏa trong anh. Anh đã vượt qua ranh giới, và nó ngọt ngào hơn bất cứ điều gì anh từng tưởng tượng.

Anh ôm chặt cô, lắng nghe tiếng thở dần đều đặn của An khi cơn ác mộng qua đi. Anh biết rằng, đêm nay, anh không chỉ phá vỡ luật lệ, mà còn đặt dấu ấn vĩnh viễn lên mối quan hệ cấm kỵ này. Dấu vết của nụ hôn đó sẽ không bao giờ biến mất.

Anh chịu đựng sự tra tấn cho đến khi bình minh ló rạng, không dám nhúc nhích, ôm lấy An như thể cô là tài sản quý giá nhất và mối nguy hiểm lớn nhất của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×