thiên hạ kiếm tông

Chương 2: Cuộc gặp định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh nắng ban mai rọi qua những tán lá rừng, chiếu xuống con đường mòn phủ đầy sương, tạo thành những dải sáng nhảy múa. Lâm Thiên Hạo rời hang động, thanh kiếm cổ trong tay tỏa ra một luồng khí lạnh lùng nhưng cũng đầy uy nghiêm, như nhắc nhở cậu rằng võ lâm không chỉ là học hỏi kỹ thuật mà còn là đối diện với thử thách bất ngờ.

Cậu men theo con đường mòn nhỏ, từng bước nhẹ nhàng như một bóng người giữa sương núi. Bỗng từ phía ngã ba con đường, tiếng la hét thất thanh vọng lại:

“Cướp… cứu tôi…”

Lâm Thiên Hạo nhíu mày, ánh mắt lập tức hướng về phía âm thanh. Tiếng la hét vang lên liên tục, xen lẫn tiếng bước chân nặng nề và tiếng sột soạt của những lưỡi dao chạm vào gươm. Cậu bước nhanh, chân đi nhẹ như không chạm đất, đến nơi phát ra tiếng kêu thì thấy một nhóm ba gã thanh niên, mặt mày hung tợn, đang vây quanh một cô gái trẻ. Cô gái mặc bộ y phục màu lam, tóc dài buông lơi, ánh mắt vừa sợ hãi vừa quyết liệt, tay nắm chặt một thanh kiếm nhỏ.

Cô gái cố gắng đẩy lùi bọn côn đồ, nhưng rõ ràng sức lực và kỹ năng của cô chưa đủ để đối phó ba tên thô lỗ kia. Một gã trong nhóm cười khẩy:

“Cô bé, tốt nhất là đưa kiếm ra! Đừng làm trò… kẻo hối hận đấy!”

Cô gái lùi lại, ánh mắt sắc bén nhưng chứa đựng nỗi lo sợ. Bất chợt, từ phía sau, một bóng người lao tới, nhanh đến mức bọn côn đồ chưa kịp nhận ra. Lâm Thiên Hạo xuất hiện như một luồng gió mạnh, tay cầm thanh kiếm cổ. Chỉ trong vài nhát, gió kiếm cuốn phăng đòn tấn công, hạ gục một tên côn đồ ngay tức khắc. Hai tên còn lại giật mình, chưa kịp phản ứng, thì thấy kiếm của Lâm Thiên Hạo lướt nhanh như chớp, uyển chuyển nhưng mạnh mẽ.

Tiếng “vù… vù…” của kiếm vang lên giữa rừng, ánh sáng lóe lên từ lưỡi kiếm, khiến cả ba tên côn đồ phải lùi lại, chao đảo. Chỉ với vài động tác dứt khoát, Lâm Thiên Hạo hạ nốt hai tên còn lại, khiến bọn chúng ngã lăn ra đất, thở hổn hển và không còn sức để tiếp tục.

Cô gái đứng nép vào gốc cây, vẫn còn run rẩy, ánh mắt hướng về Lâm Thiên Hạo:

“C… cám ơn… ngươi cứu ta…”

Lâm Thiên Hạo gật đầu, giọng điệu điềm tĩnh:

“Không có gì. Nhưng cô hãy cẩn thận hơn. Ngoài kia giang hồ không yên ổn, kẻ mạnh dẫu ít vẫn luôn tìm cách hại người yếu.”

Cô gái mỉm cười, vẫn còn chút ngượng ngùng:

“Ta… ta tên là Hoa Nguyệt Lan. Còn ngươi?”

“Lâm Thiên Hạo,” cậu đáp, ánh mắt nhìn cô kỹ, cảm giác như có một mối liên kết lạ thường giữa hai người. Không biết vì sao, nhưng cậu có cảm giác rằng cuộc gặp này không phải ngẫu nhiên, rằng giang hồ rộng lớn này, dường như đang đưa họ lại gần nhau vì một lý do đặc biệt.

Hoa Nguyệt Lan nhìn Lâm Thiên Hạo một lúc, rồi hỏi:

“Ngươi… luyện kiếm lâu chưa? Kiếm pháp của ngươi… không giống người bình thường.”

Lâm Thiên Hạo cười nhạt, đưa tay vuốt nhẹ chuôi kiếm cổ:

“Ta chỉ là một thiếu niên mồ côi, học kiếm để tự vệ. Nhưng… ta không muốn dùng kiếm để hại người.”

Hoa Nguyệt Lan gật đầu, ánh mắt sáng lên vẻ kính trọng và tò mò. Cô nhận ra, Lâm Thiên Hạo không chỉ nhanh nhẹn mà còn tinh tế, ánh mắt luôn quan sát xung quanh, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào. Một cảm giác an toàn kỳ lạ lan tỏa trong lòng cô, khiến cô muốn tìm hiểu thêm về cậu.

Chưa kịp nói nhiều, một tiếng hô từ xa vọng lại:

“Nguyệt Lan! Mau về kẻo bị lão Hắc Lang Phái tìm thấy!”

Hoa Nguyệt Lan cau mày, vẻ mặt thay đổi:

“Ngươi… biết Hắc Lang Phái chứ?”

Lâm Thiên Hạo nhíu mày, ánh mắt trở nên nghiêm nghị:

“Hắc Lang Phái… là một trong những thế lực nguy hiểm nhất giang hồ. Ta nghe nói chúng không chỉ mạnh mà còn tàn nhẫn, gây nhiều tai họa cho dân làng, bắt nạt kẻ yếu.”

Hoa Nguyệt Lan nhìn cậu, giọng nói nhanh hơn, gấp gáp:

“Chính vì vậy ta mới phải ra ngoài. Có tin Hắc Lang Phái đang tìm kiếm một vật quan trọng, và nếu chúng tìm thấy, hậu quả sẽ khôn lường…”

Lâm Thiên Hạo gật đầu, ánh mắt lóe lên quyết tâm. Một luồng cảm giác hồi hộp trỗi dậy, nhịp tim đập nhanh hơn:

“Ta sẽ đi cùng ngươi. Không chỉ để bảo vệ ngươi, mà còn để tìm hiểu thế giới giang hồ này, và… hiểu rõ hơn về những gì xảy ra với cha mẹ ta.”

Hoa Nguyệt Lan nhìn thẳng vào mắt cậu, như thể đoán được quyết tâm trong lòng:

“Ngươi… không sợ sao? Giang hồ không đơn giản như rừng núi này đâu.”

Cậu nở một nụ cười nhạt nhưng đầy tin tưởng:

“Ta chưa từng sợ. Mỗi bước đi trong rừng núi đã rèn luyện cho ta sự bình tĩnh và nhanh nhạy. Giang hồ cũng không khác gì, chỉ là thử thách lớn hơn thôi.”

Hoa Nguyệt Lan mỉm cười, như thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy, lần đầu tiên trong đời, cô gặp một người mà có thể tin tưởng, và cùng đồng hành.

Như để thử lòng cậu, Hoa Nguyệt Lan đưa tay chỉ về phía bìa rừng:

“Ngươi nên biết, Hắc Lang Phái không chỉ gây họa ở đây. Chúng đã tấn công nhiều môn phái, cưỡng đoạt bảo vật, và thậm chí gây chết người vô tội. Giang hồ đang sợ hãi chúng. Nếu ta muốn bảo vệ những gì quan trọng… ta sẽ cần một người đồng hành.”

Lâm Thiên Hạo im lặng, ánh mắt hướng về phía xa xăm, nơi những đỉnh núi trùng điệp ẩn hiện trong làn sương. Cậu cảm nhận được sự nghiêm trọng của tình hình. Nhưng trong lòng, một ý nghĩ mạnh mẽ nổi lên:

“Nếu không đứng lên, không học hỏi và rèn luyện, ai sẽ bảo vệ người yếu và tìm ra chân lý về những gì xảy ra với cha mẹ ta?”

Cậu hít một hơi sâu, đưa tay ra:

“Ta sẽ đi cùng ngươi. Cả giang hồ rộng lớn này… chúng ta sẽ bước qua cùng nhau.”

Hoa Nguyệt Lan nhìn bàn tay cậu, rồi nắm lấy. Hai bàn tay chạm nhau, như một lời hứa ngầm, một sự kết nối vừa tình cờ nhưng cũng định mệnh. Một luồng khí ấm áp lan tỏa, khiến cả hai đều cảm nhận được sự đồng điệu hiếm có trong giang hồ khốc liệt này.

Bỗng từ xa, tiếng vó ngựa vang lên, theo sau là bóng người lướt nhanh giữa những tán cây. Một sứ giả từ làng mang tin báo khẩn:

“Xin… cứu chúng ta! Hắc Lang Phái đang tràn xuống núi phía nam, cướp phá dân làng, giết người không ghê tay!”

Lâm Thiên Hạo và Hoa Nguyệt Lan nhìn nhau, ánh mắt kiên định. Không cần nói lời nào, cả hai hiểu rằng, cuộc hành trình thực sự của họ giữa giang hồ, với Hắc Lang Phái là kẻ thù nguy hiểm, vừa chính thức bắt đầu.

Cùng lúc đó, thanh kiếm cổ trên tay Lâm Thiên Hạo như phát sáng, dường như cảm nhận được mối nguy sắp tới, và nhắc nhở chủ nhân rằng: sức mạnh chỉ là một phần, trí tuệ và sự quyết đoán mới giúp vượt qua thử thách trong giang hồ đầy rẫy hiểm nguy này.

Khi ánh nắng xuyên qua tán lá, chiếu xuống đôi người đứng giữa rừng, hai hình bóng ấy hòa vào sắc màu của thiên nhiên, như báo hiệu một câu chuyện mới đang mở ra – câu chuyện về Lâm Thiên Hạo và Hoa Nguyệt Lan, hai con người trẻ tuổi, với quyết tâm rèn luyện, khám phá giang hồ, và đối diện với những âm mưu nguy hiểm nhất trong thế giới võ lâm.

Trong tâm trí Lâm Thiên Hạo, một câu hỏi vang lên:

“Giang hồ rộng lớn, Hắc Lang Phái nguy hiểm… nhưng liệu có phải đây là nơi ta sẽ tìm thấy sự thật về cha mẹ mình?”

Và câu trả lời, chưa ai biết. Nhưng một điều chắc chắn: từ khoảnh khắc này, hai con đường riêng lẻ đã trở thành một, để bước vào những ngày tháng giang hồ đầy thử thách, mạo hiểm, và huyền bí.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×