thiên hạ kiếm tông

Chương 3: Môn phái bí ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương núi vẫn còn vương trên từng ngọn cây, nhưng ánh sáng ban mai đã tràn qua từng tán lá, tạo nên những vệt sáng lung linh trên con đường mòn dẫn vào núi sâu. Hoa Nguyệt Lan bước đi nhanh nhẹn, dẫn Lâm Thiên Hạo theo sau. Thanh kiếm cổ của cậu vẫn trong tay, nhưng bước chân của cậu trở nên nhẹ nhàng hơn, như hòa nhịp với thiên nhiên.

“Ngươi sẽ không sợ chứ?” Hoa Nguyệt Lan hỏi, ánh mắt lấp lánh tò mò.

Lâm Thiên Hạo cười nhạt, ánh mắt hướng về con đường trước mặt: “Ta chưa từng sợ… chỉ muốn biết mình có thể tiến xa đến đâu trong giang hồ này.”

Hoa Nguyệt Lan gật đầu, vẻ mặt trầm tư, rồi băng qua một khúc rừng rậm rạp, nơi chỉ có người trong môn phái mới biết đường. Chỉ ít phút sau, họ đến trước một vách núi cheo leo. Một cánh cửa đá khổng lồ, được khắc những ký tự lạ, hiện ra trước mắt. Không một tiếng động cơ, không dấu vết mở cửa, nhưng Hoa Nguyệt Lan chỉ cần đặt tay lên những ký tự ấy, cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra một con đường dẫn xuống lòng núi.

Lâm Thiên Hạo nhìn kỹ, ánh mắt mở to: “Đây… đây là môn phái sao?”

Hoa Nguyệt Lan mỉm cười: “Đúng. Đây là môn phái ta theo học từ nhỏ, nơi lưu giữ nhiều bí kíp võ lâm cổ xưa. Nếu muốn sống giữa giang hồ, ngươi phải học nơi này, ít nhất là để hiểu cách rèn luyện nội công và kiếm pháp cơ bản.”

Bước qua cánh cửa, Lâm Thiên Hạo cảm nhận ngay một luồng khí lạ. Không chỉ là hơi lạnh của núi sâu, mà còn là một thứ uy nghiêm, khiến tâm trí cậu phải tập trung tối đa. Dọc hai bên lối đi là những bức tượng đá hình những cao thủ xưa, mắt hướng thẳng về phía trước, như đang quan sát từng bước chân của mọi người đi qua.

Một tiếng gọi vang lên: “Nguyệt Lan, ngươi đã về!”

Từ bóng tối phía cuối đường, một nhóm đệ tử xuất hiện, mặc đồng phục màu lam đậm, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò nhìn Lâm Thiên Hạo. Hoa Nguyệt Lan bước tới, giới thiệu:

“Đây là Lâm Thiên Hạo, một người bạn ta cứu ngoài rừng. Ta đưa hắn đến đây để học hỏi, chuẩn bị cho những thử thách phía trước.”

Một đệ tử cao lớn bước tới, ánh mắt sắc bén: “Người lạ sao có thể bước vào môn phái? Ngươi là ai, và có đủ năng lực để học nơi này không?”

Lâm Thiên Hạo đứng thẳng, tay đặt lên chuôi kiếm cổ, ánh mắt bình tĩnh: “Ta chỉ muốn học hỏi và rèn luyện. Ta không đến để tranh đoạt hay gây hấn.”

Đệ tử kia nhíu mày, nhưng không nói thêm. Hoa Nguyệt Lan khẽ mỉm cười: “Đừng lo. Học tập là cách duy nhất để biết được ai xứng đáng. Ngươi sẽ tự chứng minh năng lực của mình.”

Như để chào đón Lâm Thiên Hạo, thầy trưởng môn phái xuất hiện từ bóng tối, dáng người cao lớn, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ấm áp:

“Ngươi là Lâm Thiên Hạo? Ta nghe Nguyệt Lan kể về ngươi. Võ lâm không chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn dựa vào trí tuệ và tâm địa. Ta sẽ xem ngươi có đủ phẩm chất để học nơi này không.”

Ngay lập tức, Lâm Thiên Hạo được hướng dẫn vào một đại sảnh, nơi các đệ tử đang luyện tập kiếm pháp cơ bản. Thanh kiếm cổ của cậu bừng sáng, như nhận ra rằng nơi này sẽ là bệ phóng đầu tiên cho hành trình võ lâm.

Trong tuần đầu tiên, Lâm Thiên Hạo bắt đầu học những kỹ năng cơ bản: đứng kiếm, bước chân, động tác tay, và cách điều hòa nội lực. Ban đầu, cậu gặp không ít khó khăn. Nội lực phải tập trung, thở đúng nhịp, và mỗi động tác phải chính xác tuyệt đối. Nhưng nhờ sự kiên nhẫn và trí thông minh, chỉ sau vài ngày, cậu đã bắt đầu nắm vững các nguyên tắc cơ bản.

Tuy nhiên, không phải ai cũng vui vẻ chào đón sự xuất hiện của cậu. Một nhóm đệ tử trẻ tuổi, có tính tình hiếu thắng và kiêu ngạo, bắt đầu tỏ ra nghi ngờ:

“Ngươi chỉ là một kẻ lạ, làm sao có thể học cùng chúng ta?” Một đệ tử cao lớn cười khẩy, ánh mắt châm biếm.

Lâm Thiên Hạo nhún vai, ánh mắt không chút e dè: “Học tập không phải vấn đề tuổi tác hay xuất thân. Ai chăm chỉ và có tâm, người đó sẽ tiến bộ.”

Lời nói ấy khiến nhóm đệ tử kia không vui, và một xung đột nhỏ nảy sinh. Trong một buổi luyện tập chung, một đệ tử tỏ ý thách thức Lâm Thiên Hạo:

“Ngươi chỉ là kẻ mới, ta sẽ cho ngươi thấy võ công thực sự là gì!”

Không muốn tranh cãi, nhưng để chứng minh năng lực, Lâm Thiên Hạo cầm kiếm, ánh mắt lạnh lùng. Một trận đấu nhanh chóng diễn ra. Thanh kiếm bay vèo vèo, không quá mạnh nhưng uyển chuyển và chính xác. Cậu sử dụng các kỹ năng cơ bản kết hợp với sự linh hoạt đã học được ngoài núi rừng, khiến đối thủ bối rối. Chỉ sau vài phút, Lâm Thiên Hạo hạ kiếm đúng lúc, buộc đệ tử kia phải dừng bước.

Cả sảnh im lặng một giây, rồi dấy lên tiếng xì xào. Một số đệ tử nhìn cậu với vẻ kính trọng, nhưng vẫn còn vài người ghen tị. Lâm Thiên Hạo hít sâu, không tỏ ra kiêu ngạo: “Chúng ta luyện tập để tiến bộ, không phải để tranh đoạt. Ai kiên nhẫn và chịu rèn luyện, người đó sẽ thành công.”

Hoa Nguyệt Lan đứng bên cạnh, ánh mắt lấp lánh tự hào: “Ngươi đã chứng minh rồi. Nhưng đừng quên, võ lâm còn nhiều thử thách phía trước, và không phải trận đấu nào cũng công bằng.”

Những ngày tiếp theo, Lâm Thiên Hạo dần hòa nhập với môi trường mới. Cậu học các bài tập nội công cơ bản: hít thở đúng nhịp, tập trung nội lực trong cơ thể, điều hòa khí huyết. Đồng thời, cậu luyện những động tác kiếm pháp cơ bản, từ cắt, chém đến né tránh. Mỗi ngày đều đòi hỏi sự kiên nhẫn và tập trung cao độ, nhưng nhờ sức trẻ và trí thông minh, tiến bộ của cậu rất nhanh.

Trong quá trình học tập, Lâm Thiên Hạo bắt đầu hiểu rằng môn phái không chỉ là nơi rèn luyện võ công, mà còn là nơi lưu giữ những giá trị võ đạo: trung nghĩa, nhân từ, và tinh thần kỷ luật. Cậu nhận ra rằng để sống sót giữa giang hồ, kỹ năng kiếm thuật chỉ là một phần; hiểu rõ lòng người, tôn trọng đạo lý và kiên nhẫn mới là chìa khóa.

Một hôm, sau buổi tập mệt nhọc, Lâm Thiên Hạo ngồi bên bờ suối nhỏ trong môn phái, ánh sáng chiếu qua tán lá, phản chiếu lên thanh kiếm cổ. Cậu tự nhủ:

“Ta mới chỉ bắt đầu. Giang hồ rộng lớn và phức tạp, nhưng nếu rèn luyện nơi đây, biết đâu một ngày nào đó, ta có thể bảo vệ những người yếu, và tìm ra sự thật về cha mẹ mình…”

Hoa Nguyệt Lan tiến đến bên, nhẹ giọng: “Ngươi đã tiến bộ nhiều rồi. Nhưng hãy nhớ, môn phái chỉ là nơi khởi đầu. Thế giới ngoài kia còn nhiều nguy hiểm, và Hắc Lang Phái đang gieo rắc tai họa khắp giang hồ. Chúng ta sẽ cần phải cẩn thận.”

Lâm Thiên Hạo nhìn cô, ánh mắt kiên định: “Ta hiểu. Và ta sẽ không lùi bước. Nếu có thể bảo vệ người khác và học hỏi thêm về giang hồ, ta sẽ không ngần ngại.”

Hoa Nguyệt Lan mỉm cười, cảm giác an tâm. Cô nhận ra rằng, người thiếu niên này không chỉ có tài năng mà còn sở hữu một trái tim kiên định – thứ mà chỉ những ai xứng đáng bước vào giới võ lâm mới có được.

Ngày tiếp theo, cậu lại tiếp tục luyện tập, lần này là các bài kiếm pháp đối kháng, học cách phản xạ và đoán động tác đối phương. Một số đệ tử trước đây từng nghi ngờ bắt đầu nhìn cậu với ánh mắt khác. Một vài người tìm đến cậu, vừa tò mò vừa học hỏi, nhưng cũng không ít kẻ âm thầm ganh ghét. Xung đột tuy nhỏ nhưng đủ để Lâm Thiên Hạo nhận ra rằng, trong võ lâm, không chỉ sức mạnh vật lý quan trọng, mà cả cách xử lý mối quan hệ và kiềm chế cái tôi cũng quan trọng không kém.

Kết thúc một buổi luyện tập, Lâm Thiên Hạo đứng trên một tảng đá cao, ánh mắt hướng ra ngoài núi, nơi sương mù vẫn còn giăng kín. Thanh kiếm cổ trong tay tỏa sáng dưới ánh nắng chiều, như nhắc nhở cậu rằng: hành trình mới chỉ bắt đầu. Giang hồ rộng lớn, môn phái bí ẩn, những đệ tử ganh ghét, tất cả chỉ là bước đệm cho những thử thách tiếp theo.

Cậu hít một hơi sâu, cảm nhận sức mạnh nội công mới dần thấm vào cơ thể. Một ý nghĩ trong đầu cậu nổi lên:

“Nếu muốn trở thành một cao thủ giang hồ, ta không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần trí tuệ, kiên nhẫn, và trái tim kiên định. Môn phái này sẽ là nơi thử thách đầu tiên, nhưng cũng là nơi giúp ta sẵn sàng đối mặt với Hắc Lang Phái và những hiểm nguy phía trước…”

Và như thế, Lâm Thiên Hạo bắt đầu một chương mới trong cuộc đời mình: học hỏi, rèn luyện, và bước vào thế giới võ lâm rộng lớn, nơi mỗi ngày đều là một bài học, và mỗi bước đi đều đầy ẩn số.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×