thiên hạ kiếm tông

Chương 6: Bí kíp cổ truyền


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rọi xuống con đường mòn dẫn vào hang động nơi Lâm Thiên Hạo từng tìm thấy thanh kiếm cổ. Kể từ trận chiến với Hắc Lang Phái, cậu luôn cảm thấy một mối liên kết bí ẩn với thanh kiếm, như thể thanh kiếm không chỉ là vũ khí mà còn ẩn chứa một bí mật sâu xa chưa được khai mở.

Hoa Nguyệt Lan đứng bên, ánh mắt dò xét những tán cây, cẩn trọng quan sát xung quanh: “Ngươi chắc chắn muốn quay lại hang động sao? Sau sự kiện vừa rồi, nơi này có thể đã bị kẻ xấu mai phục.”

Lâm Thiên Hạo nhún vai, ánh mắt nghiêm nghị: “Ta phải tìm ra bí mật của thanh kiếm. Có thể nó liên quan đến cha mẹ ta và những âm mưu của Ma Giáo. Nếu không khám phá, ta sẽ không tiến bộ được.”

Hai người tiến sâu vào núi, vượt qua những tán cây rậm rạp, tiếng suối róc rách vang lên bên tai. Cảnh vật quen thuộc khiến Lâm Thiên Hạo nhớ lại khoảnh khắc cậu tìm thấy thanh kiếm lần đầu tiên: ánh sáng huyền bí từ lưỡi kiếm, cảm giác nội lực tiềm ẩn chảy trong cơ thể cậu.

Khi đến gần hang động, Lâm Thiên Hạo cúi người nhìn các dấu vết trên mặt đất. Một vài dấu chân lạ vẫn còn, nhưng không rõ ràng. Cậu nhún vai, bước vào hang, ánh sáng từ thanh kiếm cổ dần tỏa ra, phản chiếu lên các vách đá rêu phong.

Hang động vẫn giữ nguyên vẻ u tịch, lạnh lẽo. Thanh kiếm cổ trong tay cậu dường như rung lên nhẹ, như nhắc nhở chủ nhân rằng: bí mật đang chờ. Cậu chậm rãi đi vào sâu hơn, tay cầm kiếm dò dẫm từng bước, tai lắng nghe mọi âm thanh nhỏ nhất.

Bỗng, thanh kiếm phát ra ánh sáng mạnh hơn, hướng về một khe đá nhỏ ở phía cuối hang. Lâm Thiên Hạo tiến tới, chạm tay vào khe đá, và nhận ra một bức tường đá bí mật mở ra, lộ ra một căn phòng nhỏ, bên trong là những cuộn giấy cổ và một chiếc giá treo thanh kiếm.

Ánh sáng trong hang dường như tập trung vào thanh kiếm, khiến lưỡi kiếm phản chiếu ánh sáng lung linh. Lâm Thiên Hạo chạm vào chuôi kiếm, và một dòng khí lạnh tràn vào cơ thể cậu, khiến từng mạch máu rung động.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm nhận được nội lực ẩn giấu trong thanh kiếm. Không giống như những kỹ năng nội công cậu từng học, đây là một luồng nội lực tinh khiết, uyển chuyển và mạnh mẽ, như thể thanh kiếm biết cách hòa hợp với chủ nhân.

Cậu rút thanh kiếm, thử di chuyển theo những động tác kiếm cơ bản. Ngay lập tức, luồng nội lực trong kiếm cộng hưởng với nội lực của cậu, khiến nhát chém bay nhanh và chính xác hơn. Mỗi nhát kiếm đều tự nhiên, uyển chuyển, như thể kiếm pháp và nội lực đã ăn sâu vào cơ thể cậu.

Hoa Nguyệt Lan đứng bên, mắt mở to kinh ngạc: “Ngươi… có cảm giác gì không?”

Lâm Thiên Hạo gật đầu: “Thanh kiếm này không chỉ là vũ khí… nó như muốn dạy ta một thứ gì đó. Kiếm pháp, nội lực… tất cả đều ẩn giấu trong thanh kiếm này.”

Cậu đặt thanh kiếm xuống nền đá, cúi người đọc từng cuộn giấy cổ. Các ký tự được viết bằng mực đỏ nhạt, khó đọc nhưng có thể cảm nhận được nhịp điệu của kiếm pháp và luồng nội lực.

Một cuộn giấy đặc biệt thu hút sự chú ý của cậu. Khi mở ra, cậu thấy bài tập kết hợp kiếm pháp và nội công, với các ký hiệu mô tả đường kiếm và hướng dẫn điều hòa nội lực theo từng nhịp thở. Những động tác tưởng chừng đơn giản nhưng ẩn chứa sức mạnh đáng kinh ngạc, có thể biến người luyện thành cao thủ nếu hiểu được.

Lâm Thiên Hạo bắt đầu luyện theo hướng dẫn, di chuyển thanh kiếm theo từng động tác, cảm nhận từng nhịp khí huyết trong cơ thể. Ban đầu, việc điều hòa nội lực và kiếm pháp đồng thời khiến cậu hơi choáng ngợp, nhưng sau vài lần tập luyện, cậu nhận ra sự kết hợp tự nhiên.

Thanh kiếm như phản chiếu mọi chuyển động, hướng dẫn cậu điều chỉnh lực chém, cách di chuyển và nhịp thở. Cậu cảm giác từng tế bào trong cơ thể hòa hợp với luồng khí, như thể thanh kiếm đang truyền trực tiếp bí kíp cổ truyền vào cơ thể cậu.

Hoa Nguyệt Lan đứng quan sát, thầm nghĩ: “Lâm Thiên Hạo… không chỉ tài năng, mà còn có một duyên kỳ lạ với thanh kiếm cổ. Có lẽ cậu sẽ trở thành cao thủ thực thụ.”

Sau một thời gian luyện tập, Lâm Thiên Hạo bước ra ngoài hang, mồ hôi nhễ nhại nhưng ánh mắt sáng rực. Cậu biết rằng bí kíp cổ truyền không chỉ nâng cao sức mạnh, mà còn giúp cậu nhận ra mối liên kết giữa cha mẹ, Ma Giáo và Hắc Lang Phái.

Trên đường về môn phái, cậu suy nghĩ: nếu biết tận dụng nội lực và kiếm pháp từ thanh kiếm, cậu sẽ không chỉ tự bảo vệ mình, mà còn có thể đối phó Hắc Lang Phái khi bọn chúng trở lại. Cảm giác trả thù trong lòng cậu càng rõ ràng hơn, nhưng giờ đây được đi kèm với sự tự tin và sức mạnh thực tế.

Khi trở lại môn phái, Lâm Thiên Hạo quyết định thử một bài luyện tập nhỏ trước các đệ tử khác. Thanh kiếm cổ phát sáng, từng động tác đều uyển chuyển và mạnh mẽ. Các đệ tử quan sát, không khỏi kinh ngạc: “Người lạ này… còn tiềm năng mạnh mẽ hơn chúng ta tưởng!”

Một vài đệ tử vẫn giữ vẻ ganh ghét, nhưng không thể phủ nhận rằng Lâm Thiên Hạo đã đạt đến mức cao hơn hẳn so với các đệ tử khác. Hoa Nguyệt Lan mỉm cười, bước tới: “Ngươi đã bắt đầu hiểu được bí kíp. Nhưng phải luyện tập lâu dài mới có thể nắm trọn. Hắc Lang Phái sẽ không chờ chúng ta yếu đuối.”

Lâm Thiên Hạo gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng quyết đoán: “Ta sẽ luyện tập cho đến khi không còn ai có thể đe dọa môn phái và những người ta muốn bảo vệ. Đồng thời, ta sẽ tìm ra chân tướng về cha mẹ và Ma Giáo.”

Đêm đến, Lâm Thiên Hạo đứng trên bậc đá cao, nhìn ra rừng núi mờ sương, tay nắm chặt chuôi kiếm cổ. Trong lòng cậu, cảm giác quyền năng và trách nhiệm hòa làm một. Thanh kiếm cổ không chỉ là vũ khí, mà là bí kíp cổ truyền dẫn lối, là cầu nối giữa quá khứ, hiện tại và tương lai.

Cậu thầm nhủ: “Nếu muốn báo thù, nếu muốn bảo vệ, phải hiểu hết bí kíp này. Ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Hắc Lang Phái, Ma Giáo… hãy chuẩn bị đối mặt với ta.”

Và như thế, Lâm Thiên Hạo bước vào giai đoạn luyện tập nâng cao, nơi thanh kiếm cổ trở thành trung tâm, nơi bí kíp cổ truyền dẫn dắt cậu trên con đường trở thành cao thủ, đồng thời mở ra những âm mưu và thử thách mới đang chờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×