thiên hạ kiếm tông

Chương 5: Thử thách đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương mù còn vương trên mái nhà môn phái, hòa cùng ánh nắng yếu ớt xuyên qua tán cây. Trong đại môn phái, không khí hôm nay đặc biệt náo nhiệt: hôm nay là kỳ thi tuyển đệ tử mới, nơi các học trò thể hiện kỹ năng kiếm pháp, nội công và sự tinh nhanh. Ai vượt qua sẽ được thầy trưởng môn phái đánh giá cao, mở ra con đường trở thành đệ tử chính thức.

Lâm Thiên Hạo đứng ở bậc đá phía ngoài sảnh, tay cầm thanh kiếm cổ, ánh mắt chăm chú quan sát xung quanh. Cậu nhận ra rằng đây không chỉ là một kỳ thi bình thường: đây còn là cơ hội để thử thách kỹ năng, sự kiên nhẫn, và quyết tâm của bản thân. Đồng thời, đây cũng là dịp để ghi dấu ấn trong mắt các đệ tử lâu năm, trong đó không ít người vốn ganh ghét sự xuất hiện của cậu.

Hoa Nguyệt Lan đi tới, ánh mắt lấp lánh: “Ngươi đã chuẩn bị chưa? Hãy nhớ, kỳ thi này không chỉ về sức mạnh mà còn về trí tuệ. Đừng để cái tôi hay sự nóng vội dẫn lối.”

Lâm Thiên Hạo gật đầu, ánh mắt kiên định: “Ta đã sẵn sàng. Và cũng muốn thử xem khả năng của mình đến đâu.”

Tiếng trống vang lên, báo hiệu kỳ thi chính thức bắt đầu. Các đệ tử được phân thành từng nhóm nhỏ, lần lượt bước vào vòng thử thách. Vòng đầu tiên là bài kiểm tra kiếm pháp cơ bản: đứng thế, bước chân, động tác tay, phản xạ khi đối phương tấn công.

Lâm Thiên Hạo bước lên sàn đấu, thanh kiếm cổ tỏa ra luồng khí lạnh lùng nhưng uyển chuyển. Khi đối thủ tiến tới, cậu di chuyển nhẹ nhàng, né tránh các đòn tấn công chính xác, đồng thời tung ra những nhát chém tinh tế nhưng uy lực, khiến đối thủ không kịp phản ứng.

Một vài đệ tử ganh ghét thì lườm cậu, thầm thì: “Người lạ này xuất sắc quá… liệu có công bằng không?”

Trong khi đó, các đệ tử khác nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên và kính nể. Chỉ trong vài lượt đấu, Lâm Thiên Hạo đã bộc lộ tài năng xuất chúng, sự nhanh nhạy, và khả năng nắm bắt động tác đối phương chỉ trong chớp mắt.

Thầy trưởng môn phái từ trên bậc đá quan sát, ánh mắt sáng lên: “Ngươi… đáng khen. Một thiếu niên mồ côi, nhưng tài năng và sự nhạy bén vượt trội. Nếu rèn luyện đúng cách, sẽ trở thành đệ tử ưu tú.”

Tiếng xì xào trong sảnh tăng lên, không ít người ganh ghét nhưng cũng không thể phủ nhận năng lực của cậu. Lâm Thiên Hạo bước xuống, nhường chỗ cho lượt tiếp theo, ánh mắt vẫn bình tĩnh.

Sau vòng đầu, là bài kiểm tra nội công cơ bản: kiểm soát nhịp thở, điều hòa khí huyết, và duy trì sức bền trong một khoảng thời gian dài. Lâm Thiên Hạo tập trung, hít thở đều, cảm nhận từng luồng khí trong cơ thể, truyền nội lực từ tâm ra tay, khiến thanh kiếm cổ dường như sống động hơn.

Một vài đệ tử cố tình gây khó dễ, muốn thử phản ứng của cậu. Nhưng Lâm Thiên Hạo giữ bình tĩnh, không để bị tác động bởi ngoại cảnh, hoàn thành bài kiểm tra một cách xuất sắc.

Cuối cùng, là bài kiểm tra đối kháng tự do, nơi các thí sinh sẽ chiến đấu với nhau hoặc đối mặt với các tình huống giả lập nguy hiểm. Khi Lâm Thiên Hạo bước lên sàn đấu, ánh mắt sáng lên quyết tâm: đây chính là lúc chứng minh bản lĩnh thực sự, đồng thời thử thách khả năng xử lý tình huống khẩn cấp.

Vừa khi cậu di chuyển, một tiếng kêu vang lên từ phía cổng môn phái: “Ngươi… là Lâm Thiên Hạo sao? Ta là Hắc Lang Phái, đến đây lấy thứ mà các người giấu kỹ!”

Những bóng người áo đen xuất hiện, tấn công các đệ tử và bảo vệ môn phái. Trận chiến bỗng trở nên hỗn loạn. Một số đệ tử sợ hãi bỏ chạy, nhưng Lâm Thiên Hạo bình tĩnh quan sát, tay cầm kiếm chuẩn bị ứng phó.

Thanh kiếm cổ trong tay cậu phát sáng, như phản ứng với nguy cơ sắp tới. Cậu lao vào trận chiến, né tránh các đòn tấn công của kẻ địch, đồng thời phản kích với kỹ thuật vừa học. Mỗi nhát chém đều uyển chuyển, chính xác, khiến một vài tên Hắc Lang Phái bị thương nhẹ và phải lùi bước.

Tuy nhiên, bọn Hắc Lang Phái đông và tinh vi, một tên lén lút áp sát, cố gắng tấn công từ phía sau. Lâm Thiên Hạo may mắn nhảy lên tảng đá, tránh được đòn hiểm, đồng thời tung một nhát chém nhẹ, đánh bật vũ khí của đối thủ ra xa.

Hoa Nguyệt Lan lao tới, giúp các đệ tử khác ứng phó, đồng thời hô lớn: “Đừng sợ! Chúng ta phải bảo vệ môn phái!”

Trận chiến kết thúc nhanh chóng nhờ sự phối hợp giữa Lâm Thiên Hạo, Hoa Nguyệt Lan và các đệ tử kiên cường. Bọn Hắc Lang Phái bỏ đi, nhưng để lại nhiều dấu vết cho thấy âm mưu tiếp theo.

Sau trận chiến, thầy trưởng môn phái bước xuống, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy hài lòng: “Ngươi, Lâm Thiên Hạo, vừa thể hiện kỹ năng xuất sắc, vừa giữ bình tĩnh trong tình huống nguy hiểm. Điều này chứng tỏ tiềm năng lớn. Nhưng hãy nhớ, võ lâm không chỉ là sức mạnh, mà còn là trí tuệ và sự tỉnh táo.”

Các đệ tử khác nhìn cậu, một số vẫn ganh ghét, nhưng phần lớn đã thừa nhận năng lực thực sự của Lâm Thiên Hạo. Không ít người bắt đầu tìm cách học hỏi từ cậu, dù vẫn âm thầm ganh ghét.

Hoa Nguyệt Lan đứng bên cạnh, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào: “Ngươi thực sự xuất sắc. Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu. Hắc Lang Phái sẽ không bỏ qua sự kiện này. Chúng ta phải chuẩn bị kỹ càng.”

Lâm Thiên Hạo đặt tay lên thanh kiếm cổ, ánh mắt lạnh lùng nhưng quyết đoán: “Ta biết. Đây không chỉ là bài kiểm tra trong môn phái, mà còn là bước khởi đầu để tìm ra sự thật về Ma Giáo và cha mẹ ta. Nếu Hắc Lang Phái còn dám gieo rắc tội ác, ta sẽ không khoan nhượng.”

Buổi chiều hôm đó, khi kỳ thi kết thúc, Lâm Thiên Hạo được thầy trưởng môn phái đánh giá cao, nhận được lời khen về tài năng và tiềm năng phát triển. Đồng thời, cậu cũng cảm nhận rõ rằng giang hồ không bao giờ bình yên: sự ganh ghét, âm mưu và hiểm nguy luôn rình rập, chờ đợi những người thiếu kinh nghiệm bước vào.

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Thiên Hạo đứng trên bậc đá cao, nhìn ra phía núi xa. Trong lòng cậu, cảm giác trả thù và bảo vệ người khác hòa làm một, tạo thành quyết tâm mạnh mẽ:

“Ta sẽ không để ai gieo rắc tội ác. Ta sẽ trở thành cao thủ, không chỉ vì bản thân, mà còn vì cha mẹ và những người cần bảo vệ.”

Thanh kiếm cổ trong tay tỏa sáng dưới ánh trăng, như đồng cảm với quyết tâm của chủ nhân. Và trong khoảnh khắc ấy, Lâm Thiên Hạo hiểu rằng thử thách đầu tiên chỉ là bước khởi đầu, còn những âm mưu phức tạp hơn, những trận chiến hiểm nguy hơn đang chờ phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×