thiên hạ kiếm tông

Chương 8: Trận chiến ở sơn trại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Con đường xuyên núi trở nên hẹp và gập ghềnh, những tán cây già rợp bóng che khuất ánh mặt trời, tạo ra một bầu không khí u ám. Lâm Thiên Hạo và Hoa Nguyệt Lan đi phía trước, thanh kiếm cổ trong tay cậu tỏa ra luồng khí nhẹ nhưng mạnh mẽ, nhắc nhở họ luôn cảnh giác. Hành trình giang hồ dạy cậu rằng không nơi nào là an toàn tuyệt đối, và mỗi bước đi đều có thể gặp nguy hiểm bất ngờ.

Buổi chiều, khi họ đặt chân đến một sơn trại nhỏ nằm cheo leo trên vách núi, một làng trại tạm bợ, bỗng nghe thấy tiếng la hét vọng ra từ phía đầu làng. Cả hai lập tức nhanh chóng di chuyển theo hướng âm thanh.

Một nhóm cướp trang bị áo giáp tối màu, mang theo dao và thương, đang ập vào sơn trại, tấn công dân làng. Trong số đó, Lâm Thiên Hạo cảm nhận ngay mùi quen thuộc của Hắc Lang Phái: chiến thuật chuẩn bị sẵn, di chuyển đồng bộ và nhẫn tâm.

Hoa Nguyệt Lan khẽ nhíu mày: “Hắc Lang Phái… bọn chúng không bỏ qua cơ hội, có vẻ đang tìm cách kiểm tra sức mạnh ngươi.”

Lâm Thiên Hạo nắm chặt chuôi kiếm cổ, bước ra trước mặt, ánh mắt lạnh lùng: “Ta sẽ không để bọn chúng hại dân làng.”

Trận chiến bắt đầu. Cậu lao tới, thanh kiếm cổ trong tay phát sáng, chém liên tiếp những nhát chính xác, uyển chuyển nhưng mạnh mẽ. Các đòn tấn công của cậu dồn dập, nhanh chóng ngăn chặn cướp nhắm vào dân làng.

Hoa Nguyệt Lan kết hợp với những chiêu nội công linh hoạt, tạo ra các luồng khí ép chế kẻ thù. Hai người di chuyển ăn ý, khiến kẻ địch bối rối, không thể phối hợp. Nhưng số lượng cướp đông, và một vài tên lợi hại, được huấn luyện bài bản, vẫn tạo ra áp lực đáng kể.

Lâm Thiên Hạo nhanh chóng nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cậu chiến đấu thực sự ngoài môn phái, đối mặt với kẻ thù không quen thuộc, không dựa vào sự hỗ trợ của hệ thống trật tự môn phái hay các bài tập giả lập. Cậu cảm nhận mọi cử động, mọi nhịp thở của kẻ địch, phối hợp với nội lực trong thanh kiếm cổ.

Một tên cướp lén áp sát từ phía sau. Cậu xoay người, tung một nhát chém tròn, vừa vặn chặn đòn, đồng thời dùng chân đá văng đối phương ra xa. Một cảm giác hứng khởi dâng lên trong lòng: sự tự tin, kỹ năng và phản xạ vừa học từ bí kíp cổ truyền đã phát huy tác dụng.

Một tên cướp khác tiến tới, thương phóng ra nhanh như chớp. Lâm Thiên Hạo nhảy lên, di chuyển theo quỹ đạo bất ngờ, khiến nhát thương bay qua người, đồng thời chém vào chân đối phương, khiến hắn ngã xuống đất. Dân làng nhìn cảnh tượng mà trầm trồ, lần đầu chứng kiến sức mạnh của cậu.

Trận chiến kéo dài hơn một giờ, không gian sơn trại vang lên tiếng kiếm va chạm, tiếng hét của cướp và sự hô hoán của dân làng. Lâm Thiên Hạo bắt đầu cảm nhận sự mệt mỏi, nhưng nhờ thanh kiếm cổ và nội lực từ bí kíp cổ truyền, cậu duy trì sự linh hoạt, uyển chuyển trong từng chiêu thức.

Cuối cùng, nhóm cướp bị dồn vào góc hẹp của sơn trại. Lâm Thiên Hạo và Hoa Nguyệt Lan phối hợp, dùng một chiến thuật bất ngờ: cậu tung thanh kiếm cổ theo một vòng cung, tạo ra luồng khí áp chế, trong khi Hoa Nguyệt Lan dùng nội lực ép kẻ thù phải quỳ gối. Không ai dám chống cự, và chỉ vài tên còn lại phải bỏ chạy vào rừng.

Dân làng chạy ra, vỗ tay cảm ơn: “Cảm ơn các ngươi! Nếu không có các ngươi, bọn cướp này sẽ tàn phá cả làng chúng tôi!”

Lâm Thiên Hạo hít một hơi sâu, thở đều, ánh mắt nhìn về phía rừng già: “Bọn Hắc Lang Phái sẽ không bỏ qua chuyện này. Đây chỉ là khởi đầu, nhưng ta đã sẵn sàng.”

Hoa Nguyệt Lan đặt tay lên vai cậu, ánh mắt nghiêm túc: “Ngươi đã chứng minh sức mạnh và khả năng chiến đấu ngoài môn phái. Nhưng phải luôn nhớ, Hắc Lang Phái sẽ rút kinh nghiệm từ thất bại này. Chúng sẽ tinh vi hơn, và nguy hiểm hơn.”

Sau trận chiến, Lâm Thiên Hạo ngồi bên bờ suối, rửa sạch mồ hôi và bụi đất. Thanh kiếm cổ đặt cạnh, ánh sáng nhấp nháy theo nhịp thở của cậu. Cậu suy nghĩ về những bài học rút ra từ trận chiến đầu tiên ngoài môn phái: phối hợp linh hoạt, dự đoán hành động đối phương, kết hợp nội lực và kiếm pháp, và hơn hết là giữ vững bình tĩnh trong tình huống nguy hiểm.

Trong lòng cậu, cảm giác hứng khởi lẫn lo lắng: hứng khởi vì tài năng và sức mạnh của bản thân được khẳng định, lo lắng vì Hắc Lang Phái sẽ không dừng lại. Nhưng cậu hiểu rõ rằng chỉ khi tiếp tục luyện tập và trải nghiệm giang hồ, mới có thể chuẩn bị đối mặt với những âm mưu phức tạp phía trước.

Hoa Nguyệt Lan nhìn ra xa, nơi rừng núi tối dần trong bóng hoàng hôn: “Giang hồ rộng lớn, mỗi lần ra ngoài môn phái đều đầy rẫy hiểm nguy. Ngươi đã bước vào một con đường không thể quay đầu.”

Lâm Thiên Hạo nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt sáng rực: “Ta biết. Nhưng ta sẽ không lùi bước. Hắc Lang Phái, Ma Giáo… hãy chuẩn bị. Ta sẽ trở thành kẻ mà các ngươi không thể xem thường.”

Đêm đến, họ dựng lều tạm bên sơn trại, ánh trăng chiếu lên thanh kiếm cổ, phát sáng nhẹ nhàng như nhắc nhở: cuộc hành trình giang hồ mới chỉ bắt đầu, và những thử thách khốc liệt, âm mưu tinh vi đang chờ phía trước.

Trong lòng Lâm Thiên Hạo, cảm giác trả thù và bảo vệ hòa làm một, tạo nên quyết tâm mạnh mẽ: bảo vệ những người yếu thế, trừng trị kẻ ác, và tìm ra chân tướng về cha mẹ cũng như những bí mật liên quan Ma Giáo và Hắc Lang Phái.

Và như thế, trận chiến ở sơn trại đánh dấu bước ngoặt đầu tiên trong hành trình giang hồ thực sự của Lâm Thiên Hạo, nơi tài năng được bộc lộ, bản lĩnh thử thách, và ý chí trả thù kết hợp với tinh thần bảo vệ chính nghĩa dần hình thành, chuẩn bị cho những trận chiến lớn hơn phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×