thiên hạ kiếm tông

Chương 9: Ân oán giang hồ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đen phủ xuống sơn trại, ánh trăng nhợt nhạt chiếu qua tán cây già, tạo ra những bóng đổ dài và u tối. Lâm Thiên Hạo ngồi bên bờ suối, tay nắm chặt chuôi kiếm cổ, suy nghĩ về trận chiến vừa qua với nhóm cướp của Hắc Lang Phái. Cậu cảm nhận rõ ràng rằng đây chỉ là khởi đầu, và âm mưu của Hắc Lang Phái không chỉ dừng lại ở những hành động nhỏ lẻ.

Hoa Nguyệt Lan ngồi cạnh, ánh mắt nghiêm nghị: “Ngươi đã chứng tỏ bản thân. Nhưng giang hồ không chỉ là sức mạnh, mà còn là quá khứ, ân oán và những mối quan hệ phức tạp. Có lẽ đã đến lúc ngươi hiểu rõ hơn về cha mình.”

Lâm Thiên Hạo nhíu mày, ánh mắt chùng xuống: “Ngươi biết gì về cha ta?”

Hoa Nguyệt Lan khẽ thở dài, rồi kể lại những gì cô từng nghe từ các bậc cao thủ lão luyện trong giang hồ. Cha của Lâm Thiên Hạo – Lâm Vân Thanh, từng là một cao thủ trẻ tuổi nhưng tài năng vượt trội. Ông nổi danh bởi lòng chính trực và khả năng kiếm pháp tinh diệu. Tuy nhiên, chính sự xuất sắc ấy khiến ông trở thành mục tiêu của Ma Giáo, một thế lực tàn ác với nhiều thủ đoạn tinh vi.

“Cha ngươi từng phát hiện âm mưu của Ma Giáo nhằm xâm chiếm giang hồ, gieo rắc tội ác và chiếm đoạt các bí kíp cổ truyền,” Hoa Nguyệt Lan nói, giọng trầm lắng. “Ông đã ngăn chặn nhiều lần, nhưng cuối cùng bị phục kích và hại chết bởi thủ lĩnh Ma Giáo. Trước khi qua đời, cha ngươi để lại lời nhắn cho ngươi: ‘Đừng tin ai, tìm sự thật, và bảo vệ chính nghĩa.’”

Lâm Thiên Hạo nghe mà lòng rối bời. Bao năm qua, cậu chỉ biết cha mẹ mất sớm, không rõ lý do. Giờ đây, sự thật dần hé lộ, kèm theo cơn thịnh nộ âm ỉ trong lòng: Ma Giáo không chỉ hại cha cậu, mà còn gieo rắc âm mưu khắp giang hồ, bao gồm cả Hắc Lang Phái.

Cậu đứng dậy, ánh mắt lóe lên quyết tâm: “Ta sẽ không để chuyện này trôi vào quên lãng. Nếu Ma Giáo còn tồn tại, nếu Hắc Lang Phái còn dám gieo rắc tội ác… họ sẽ phải trả giá.”

Hoa Nguyệt Lan nhìn cậu, nụ cười thoáng buồn nhưng ánh mắt đầy tin tưởng: “Ta biết ngươi đã sẵn sàng. Nhưng hãy nhớ, báo thù không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần trí tuệ và lòng kiên nhẫn. Giang hồ không đơn giản như ta tưởng.”

Ngày hôm sau, họ rời sơn trại, hành trình tiếp tục. Trên đường đi, Lâm Thiên Hạo liên tục luyện tập kiếm pháp và nội lực, kết hợp với bí kíp cổ truyền trong thanh kiếm, nhằm tăng cường sức mạnh và chuẩn bị cho những thử thách phía trước.

Trong một buổi chiều, khi đi qua một con đèo hẻo lánh, họ bất ngờ gặp một lữ khách bí ẩn, mặc áo choàng đen, dáng vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt sâu thẳm. Người này tự giới thiệu là Nguyên Cửu, từng là bạn đồng môn của Lâm Vân Thanh.

Nguyên Cửu nhìn Lâm Thiên Hạo, ánh mắt trầm lắng: “Ta biết ngươi là con trai Lâm Vân Thanh. Cha ngươi đã chiến đấu với Ma Giáo để bảo vệ giang hồ. Nhưng bọn chúng quá nguy hiểm, và có những âm mưu lớn hơn mà ngươi chưa biết.”

Lâm Thiên Hạo nghiến răng: “Hãy nói cho ta biết! Ta cần biết sự thật. Nếu còn sót lại kẻ hại cha ta, ta sẽ không bỏ qua.”

Nguyên Cửu thở dài, rút ra một cuốn sổ cổ, trong đó ghi lại những vụ việc liên quan đến Ma Giáo và Hắc Lang Phái. Ông giải thích chi tiết về trận phục kích khiến Lâm Vân Thanh hy sinh: một nhóm sát thủ tinh nhuệ của Ma Giáo, được Hắc Lang Phái tiếp tay, đã bẫy Lâm Vân Thanh tại một ngôi làng núi hẻo lánh. Dù ông chiến đấu dũng mãnh, nhưng vẫn không chống lại số lượng đông đảo và âm mưu tàn độc.

Nghe xong, Lâm Thiên Hạo run lên, cảm giác phẫn nộ trào dâng. Cậu nhớ lại thanh kiếm cổ trong tay, cảm giác như nó cộng hưởng cùng cơn thịnh nộ của cậu, truyền sức mạnh và quyết tâm vào từng chiêu thức.

Hoa Nguyệt Lan đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng: “Ngươi đã biết sự thật, nhưng đừng để thù hận làm mù quáng. Phải cẩn trọng, từng bước một, nếu không, sẽ tự chuốc họa vào thân.”

Lâm Thiên Hạo gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhưng kiên định: “Ta biết. Ta sẽ cẩn trọng. Nhưng Ma Giáo và Hắc Lang Phái… họ sẽ không thoát khỏi thanh kiếm và nội lực của ta.”

Hành trình tiếp tục, nhưng từ đây, mục tiêu của Lâm Thiên Hạo đã rõ ràng hơn bao giờ hết: không chỉ học hỏi và rèn luyện, mà còn tìm ra kẻ thù của cha mình, giải mã âm mưu Ma Giáo, và bảo vệ giang hồ khỏi những thế lực tàn ác.

Trên đường, họ gặp nhiều nhân vật giang hồ khác, một số thiện, một số tà. Mỗi lần gặp gỡ đều mang lại những bài học quý giá: về lòng trung thực, sự khôn ngoan, và cách nhận biết người tốt kẻ xấu. Những bài học này càng làm Lâm Thiên Hạo trưởng thành, giúp cậu hiểu rằng giang hồ không chỉ là đấu kiếm, mà còn là ân oán, niềm tin và trách nhiệm.

Một buổi tối, khi dựng lều bên bờ suối, ánh trăng chiếu rọi lên thanh kiếm cổ, Lâm Thiên Hạo ngồi suy ngẫm về cha mình. Cậu nhớ lại những lời cha dặn trước khi qua đời, những ký ức mơ hồ về thanh kiếm và lời nhắn: “Đừng tin ai, luôn tìm sự thật…”

Cậu thở dài, rồi siết chặt tay lên chuôi kiếm: “Ta sẽ không quên lời cha. Báo thù không chỉ là cá nhân, mà còn là công lý. Ma Giáo và Hắc Lang Phái… chuẩn bị đi, ta sẽ đến.”

Hoa Nguyệt Lan nhìn cậu, ánh mắt vừa lo lắng vừa ngưỡng mộ: “Ngươi đã bước vào con đường không thể quay đầu. Nhưng ta tin, nếu giữ vững trí tuệ và lòng chính nghĩa, ngươi sẽ vượt qua mọi thử thách.”

Trong lòng Lâm Thiên Hạo, quyết tâm bùng lên mạnh mẽ. Đây là thời điểm đánh dấu bước ngoặt quan trọng: từ một thiếu niên mồ côi học kiếm pháp, cậu đã trở thành một người hành hiệp với mục tiêu rõ ràng, sức mạnh thực sự và tinh thần kiên định.

Trước mắt cậu, giang hồ rộng lớn mở ra, đầy rẫy kẻ thiện người ác, thử thách và âm mưu. Nhưng cậu đã sẵn sàng bước vào, thanh kiếm cổ trong tay phát sáng dưới ánh trăng, như minh chứng cho sức mạnh và quyết tâm không lay chuyển: báo thù, bảo vệ và chiến đấu vì công lý giang hồ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×