Sương mờ lãng đãng phủ trên con phố cổ của thành Trường An. Những mái ngói đỏ rêu phong dưới ánh bình minh tỏa ra một màu vàng nhạt, hòa cùng hơi sương tạo nên khung cảnh vừa thơ mộng vừa huyền bí. Giữa chốn giang hồ nhộn nhịp này, một bóng dáng nữ nhân duyên dáng xuất hiện. Áo choàng màu lam nhạt bay theo từng bước chân, mái tóc dài màu hạt dẻ thả tự nhiên, vừa mềm mại vừa kiêu hãnh. Đó là Lâm Nguyệt, một mỹ nhân giang hồ vừa xinh đẹp vừa ẩn chứa nhiều bí mật.
Người qua đường không khỏi ngoái nhìn, nhưng ánh mắt của Lâm Nguyệt lại không lưu luyến những lời khen tặng phù phiếm. Trong lòng cô, Trường An không chỉ là nơi náo nhiệt, mà còn là nơi có thể tìm ra manh mối về thanh kiếm huyền thoại mà cô vừa tìm được từ một cổ tự hoang phế. Thanh kiếm không chỉ đẹp mà còn ẩn chứa bí ẩn liên quan đến võ học thất truyền, điều này khiến cô phải cẩn trọng từng bước đi.
Hôm nay, tại đại sảnh của một gia tộc giàu có, một cuộc đấu giá kiếm kỳ lạ đang diễn ra. Những thanh kiếm độc đáo từ nhiều nơi được trưng bày, ánh sáng từ ngọn đèn treo cao phản chiếu lên lưỡi kiếm, tạo ra những tia sáng lung linh như ma thuật. Giữa những tiếng xôn xao, Lâm Nguyệt bước vào, giấu nhẹm thần thái của một bậc cao thủ. Cô không đến để đấu giá, mà để tìm kiếm một manh mối về thanh kiếm cổ của mình.
Cũng tại đây, một chàng trai với ánh mắt lạnh lùng nhưng sáng như sao băng xuất hiện. Hàn Thiên Hạo, một kiếm khách trẻ tuổi, vừa rời khỏi một phái danh tiếng, đến tham gia đấu giá không chỉ vì tiền tài mà còn vì thanh kiếm mà anh nghe đồn có khả năng thay đổi vận mệnh giang hồ. Anh cao lớn, ánh mắt sâu thẳm, nhưng ẩn sau vẻ lạnh lùng là một trái tim dũng cảm và tinh tế.
Người trong đám đông bắt đầu tụ lại khi cuộc đấu giá mở màn. Những tiếng chào mời vang lên liên tục, nhưng tâm trí Lâm Nguyệt và Hàn Thiên Hạo dường như chỉ tập trung vào một thanh kiếm duy nhất – thanh kiếm được bọc trong vải lụa đỏ, trên chuôi khắc những ký tự cổ xưa, ánh lên màu bạc lấp lánh.
Chẳng hiểu sao, trong khoảnh khắc chạm mắt, cả hai cảm thấy một luồng khí lạ. Không ai nói gì, nhưng cả Lâm Nguyệt và Hàn Thiên Hạo đều nhận ra: đây không phải lần gặp tình cờ. Một mối duyên nợ đã được định trước từ lâu.
Nhưng… như thường lệ, hiểu lầm không tránh khỏi. Trong lúc chen chân giữa đám đông, Hàn Thiên Hạo vô tình va vào Lâm Nguyệt khiến cô suýt ngã. Thanh kiếm trên tay cô nghiêng ngả, ánh sáng lóe lên một cách nguy hiểm. Hàn Thiên Hạo lập tức đỡ lấy cô, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng:
“Cẩn thận! Ngươi không biết đây là vật quý sao?”
Lâm Nguyệt hơi ngạc nhiên, nhíu mày: “Vật quý? Xin lỗi, nhưng… ngươi là ai mà dám xía vào chuyện của ta?”
Một cuộc đối thoại ngắn nhưng sắc bén, đủ để những người xung quanh nhìn họ bằng ánh mắt tò mò. Người đàn ông lạnh lùng nhưng ga-lăng, người phụ nữ kiêu hãnh nhưng bí ẩn – hai con người tưởng như đối lập, nhưng lại đang đứng trên cùng một bước ngoặt.
Trong lúc đó, một tiếng hô “Đấu giá bắt đầu!” vang lên. Lâm Nguyệt gật nhẹ đầu, bỏ qua Hàn Thiên Hạo, tiến tới trước khán đài. Nhưng cô cảm nhận được ánh mắt anh vẫn dõi theo, như muốn bảo vệ mà không can thiệp quá sâu.
Cuộc đấu giá trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Người đấu giá này giơ tay, người kia nhấc tiền, nhưng trong tâm trí Lâm Nguyệt, Hàn Thiên Hạo là một dấu hỏi lớn. Tại sao anh xuất hiện ở đây? Tại sao ánh mắt anh lại khiến cô cảm thấy vừa nguy hiểm vừa an toàn?
Khi cuộc đấu giá kết thúc, Lâm Nguyệt giữ thanh kiếm trong tay, bước ra khỏi đại sảnh. Cô không ngờ, bên ngoài, Hàn Thiên Hạo cũng đã xuất hiện, đứng dưới bóng cây, chậm rãi theo dõi cô.
“Dường như số phận chúng ta còn chưa dừng lại ở đây,” anh lẩm bẩm, ánh mắt dõi theo bóng dáng Lâm Nguyệt.
Cô cảm nhận được luồng khí đặc biệt từ anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Trong lòng, một linh cảm nhẹ nhàng báo rằng chuyến hành trình giang hồ này sẽ không bình yên, và người đàn ông này sẽ là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô…
Sương chiều dần buông, Trường An chìm trong màu tím mờ ảo. Giang hồ rộng lớn, nhưng duyên nợ giữa hai con người vừa gặp đã dần kết nối như sợi chỉ mỏng manh nhưng chắc chắn, kéo họ vào một chuỗi sự kiện không thể tránh khỏi.