Gió núi thổi ào ào qua những tán thông già trên núi Thiên Lý, mang theo mùi đất ẩm và hương hoa dại. Ánh nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, nhảy múa trên nền rừng rậm, tạo thành những vệt sáng như dát bạc giữa màu xanh mênh mông. Lâm Nguyệt bước đi chậm rãi, đôi mắt sáng rực quan sát xung quanh, cảnh giác từng cử động nhỏ của núi rừng.
Cô vừa rời khỏi Trường An, mang theo thanh kiếm cổ quý giá, và dường như… bóng đen không mời mà đến đã theo sát từng bước chân của cô. Giữa không gian yên ắng của núi rừng, tiếng rì rào của gió như tiếng thở dài của một bí ẩn chưa được hé lộ.
Bỗng nhiên, từ phía sau, một nhóm người mặc áo đen lao ra, tay cầm thương, kiếm và dây thừng. “Chắc chắn là chúng nhắm vào thanh kiếm!” Lâm Nguyệt thầm nghĩ. Cô nhanh chóng rút kiếm ra, nhưng một cú áp sát từ phía sau khiến cô suýt ngã, máu lạnh chạy qua cơ thể.
“Không ổn rồi!” cô thầm nghĩ, nhưng kịp thời một bóng người xuất hiện như gió núi, lướt tới và đỡ lấy cô trong tích tắc.
Hàn Thiên Hạo, ánh mắt lạnh nhưng quyết liệt, cầm kiếm của mình phản công. Những thanh kiếm va chạm, lóe sáng như sao băng giữa rừng già. Anh nhanh nhẹn, uyển chuyển như một cơn gió, mỗi chiêu thức đều chính xác đến từng milimet, khiến kẻ tấn công lần lượt gục ngã hoặc tháo chạy.
“Ngươi… là ai?” Lâm Nguyệt kinh ngạc hỏi khi đứng vững, tay vẫn nắm chắc chuôi kiếm.
Hàn Thiên Hạo thở hổn hển, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
“Ngươi không nên đi một mình nơi này. Núi Thiên Lý không phải nơi dành cho kẻ lạ như ngươi.”
Nghe vậy, Lâm Nguyệt vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy… một cảm giác an toàn lạ lùng. Lần đầu tiên, giữa giang hồ đầy rẫy hiểm nguy, cô gặp một người khiến cô không muốn giấu mình, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.
Đúng lúc đó, từ một tảng đá phía xa, một tiếng cười khan khan vang lên:
“Hừm, Hàn thiếu gia, lại cứu mỹ nhân à? Lại còn cả cơ hội được nói chuyện nữa chứ!”
Một chàng trai lùn người, bụng hơi tròn, mặc áo màu nâu nhạt, với nụ cười toe toét, bước xuống. Anh ta vung tay nhún nhảy như một diễn viên xiếc, nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự tinh ranh. Đây chính là Hạ Vĩ, bạn thân lâu năm của Hàn Thiên Hạo, người vừa hài hước vừa trung thành, luôn xuất hiện đúng lúc để gây cười, nhưng cũng là cánh tay đắc lực trong mọi trận chiến.
“Cậu là… bạn của anh ấy?” Lâm Nguyệt hỏi, mắt vừa nhíu lại vừa nghi hoặc.
“Đúng vậy! Tôi là Hạ Vĩ, chuyên nghiệp trong việc… nhìn thấy nguy hiểm và cứu thiếu gia. À không, cứu thiếu gia chỉ là phụ, mục tiêu chính vẫn là… cậu mỹ nhân có thanh kiếm kia!” Anh ta nháy mắt, làm Lâm Nguyệt không khỏi bật cười.
Nhưng nụ cười chưa kịp tắt, một tên còn lại trong nhóm phục kích bất ngờ lao tới từ bên hông. Lâm Nguyệt phản xạ, vung kiếm chém trúng thanh kiếm của hắn, nhưng anh ta vẫn lao tới với tốc độ khó tin. Hàn Thiên Hạo lập tức nhảy tới, tạo ra một màn kết hợp hoàn hảo: cú chém của anh đẩy kẻ thù ra xa, còn cú né của Lâm Nguyệt khiến cô tránh được sát thương trực tiếp.
Sau khi mọi nguy hiểm qua đi, họ cùng nhau đứng giữa núi rừng yên tĩnh, thở hổn hển. Gió núi thổi tung mái tóc của Lâm Nguyệt, khiến cô thoáng cảm thấy tim mình rung động. Anh không nói gì, chỉ đứng đó, như tảng đá kiên định giữa bão giông.
Hạ Vĩ cười khẩy, vỗ vai Hàn Thiên Hạo:
“Đấy, thấy chưa! Thiếu gia đúng là siêu anh hùng. Tôi chỉ là phụ họa thôi!”
Lâm Nguyệt nhìn Hạ Vĩ, sau đó quay lại Hàn Thiên Hạo, ánh mắt tràn đầy tò mò. Trong lòng cô, một cảm giác tin cậy bắt đầu nảy nở, dù mới gặp nhau. Không phải vì lời hứa hay lời nói, mà là vì cách anh xuất hiện đúng lúc, dũng cảm và quyết đoán – một kiểu cảm giác mà cô chưa từng cảm nhận từ bất kỳ ai trước đây.
“Cám ơn… vì cứu tôi.” Cô nói, giọng trầm nhưng ấm áp.
Hàn Thiên Hạo chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn về phía rừng núi:
“Giang hồ không chờ ai. Chúng ta nên đi, trước khi có kẻ khác theo dõi.”
Cả ba bước đi giữa những tán thông già, tiếng bước chân hòa vào tiếng gió rì rào. Hạ Vĩ liên tục trêu chọc hai người:
“Thiếu gia, có vẻ như lần này cậu vừa cứu một… ‘hoa giữa giang hồ’ đấy!”
Lâm Nguyệt quay lại nhìn Hàn Thiên Hạo, một nụ cười nhẹ nhàng thoáng qua, vừa trêu vừa ấm lòng. Còn anh, ánh mắt thoáng mềm lại, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng:
“Đừng để người khác gọi như vậy. Giang hồ nguy hiểm.”
Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, giữa gió mùa núi Thiên Lý và tiếng rì rào của lá thông, một mối duyên nợ vừa chớm nở. Tin cậy, tình cảm, và những bí ẩn chưa được hé lộ đang từ từ kết nối ba con người – một mỹ nhân bí ẩn, một kiếm khách lạnh lùng và người bạn trung thành, hài hước nhưng đáng tin.
Dưới ánh nắng nhạt cuối ngày, núi Thiên Lý trở nên yên bình, nhưng lòng người thì chưa bao giờ an yên. Một chuỗi sự kiện mới đang chuẩn bị diễn ra, kéo họ vào những trận chiến, những âm mưu và cả… tình cảm chưa kịp định hình.
Hạ Vĩ vừa cười vừa nói, kéo Lâm Nguyệt ra khỏi suy nghĩ:
“Cậu mỹ nhân à, đi thôi, để tôi và thiếu gia dẫn cậu đi… trước khi trời tối, và quái vật rừng già xuất hiện!”
Lâm Nguyệt nhìn Hàn Thiên Hạo, anh gật nhẹ, và cùng Hạ Vĩ đi về phía núi, bóng ba người hòa vào sắc vàng cam của hoàng hôn, mở ra chặng đường giang hồ đầy hiểm nguy nhưng cũng đầy tình cảm và duyên nợ.