Sau đêm sinh tử trên núi Thiên Lý, Hàn Thiên Hạo và Lâm Nguyệt trở về ngôi làng nhỏ, nơi họ có thể tạm thời nghỉ ngơi và dưỡng thương. Vết thương tuy đau nhức, nhưng trái tim họ đã được hàn gắn bằng tình cảm bùng nổ và sự tin tưởng tuyệt đối. Giang hồ bao la, nhưng họ biết, nếu muốn bảo vệ lương thiện và thanh kiếm cổ, họ cần nhiều hơn sức mạnh cá nhân.
“Chúng ta không thể mãi trốn tránh,” Lâm Nguyệt nói một cách nghiêm túc, ánh mắt rực sáng dưới ánh trăng. “Nếu muốn giang hồ bình yên, chúng ta phải lập một môn phái mới, tập hợp những người lương thiện.”
Hàn Thiên Hạo gật đầu, ánh mắt sâu thẳm nhưng kiên định. “Đúng. Thanh kiếm này không chỉ là bảo vật, mà còn là minh chứng cho võ học của môn phái Thiên Lý. Chúng ta sẽ dùng nó để dẫn dắt những người thiện lương, bảo vệ giang hồ khỏi kẻ ác.”
Hạ Vĩ nhảy phóc lên, đôi tay vung lên như đang biểu diễn xiếc. “Tôi tình nguyện làm… người giới thiệu, quản lý nhân sự và… mang lại tiếng cười cho môn phái mới!” Anh ta cười toe toét, khuôn mặt lém lỉnh và tròn trịa tạo nên sự hài hước dịu dàng giữa bầu không khí nghiêm túc.
Hàn Thiên Hạo nhíu mày, vừa nghiêm nghị vừa không giấu nổi nụ cười:
“Ngươi làm được bao nhiêu phần nghiêm túc thì hãy làm đi. Nhưng… nếu ngươi mang tiếng cười quá mức, ta sẽ bắt ngươi đứng canh gác suốt ngày.”
Hạ Vĩ làm bộ kinh hãi, nhưng ánh mắt lóe lên sự trung thành: “Thiếu gia, tôi đảm bảo sẽ cân bằng giữa nghiêm túc và hài hước!”
Họ bắt đầu đi tìm những người lương thiện trên khắp các vùng núi, thung lũng và làng mạc. Người thì võ công khá, người thì thiện lương nhưng không biết nhiều về kiếm thuật – nhưng tất cả đều mang trong lòng ý chí bảo vệ giang hồ.
Một ngày nọ, họ gặp Cầm Linh, một cô gái với mái tóc đỏ rực như ánh lửa, tính cách kỳ quặc nhưng thông minh, vừa cứu một đám trẻ bị lạc trong rừng. Cầm Linh nhanh nhẹn, có tài năng độc đáo trong việc bẫy thú và bẫy phục kích, nhưng lại liên tục nói những câu hài hước khiến cả nhóm phải bật cười.
“Người này sẽ là nhân vật kỳ quặc và tuyệt vời nhất môn phái,” Hạ Vĩ thầm thì với Hàn Thiên Hạo. “Thiếu gia, cô ấy vừa cứu trẻ con vừa chế ra một bẫy khiến cả đàn chó rừng cũng phải bỏ chạy. Không thể bỏ qua đâu!”
Lâm Nguyệt mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Cầm Linh:
“Chào mừng đến với môn phái mới. Ở đây, chúng ta không chỉ chiến đấu vì võ công, mà còn vì lòng thiện lương.”
Hàn Thiên Hạo bước tới, đặt tay lên vai Cầm Linh, giọng nghiêm nghị nhưng ấm áp:
“Chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng một tổ chức không chỉ mạnh về võ thuật, mà còn vững về tâm trí và tinh thần.”
Cầm Linh cười toe toét, làm bầu không khí bớt nghiêm trọng:
“Thế là tôi có thể vừa đánh đấm, vừa nói chuyện cười bậy, đúng không?”
Hạ Vĩ vỗ tay, reo hò: “Đúng rồi! Môn phái này sẽ vừa mạnh mẽ vừa… vui nhộn!”
Cả nhóm cười vang dưới ánh trăng, nhưng bên trong ánh mắt Hàn Thiên Hạo và Lâm Nguyệt là quyết tâm không lay chuyển. Họ biết, giang hồ sẽ không dễ dàng chấp nhận một môn phái mới. Sẽ có những kẻ quyền lực tìm cách hủy diệt, những âm mưu đen tối sẽ chực chờ. Nhưng với thanh kiếm cổ và tinh thần lương thiện, họ tin rằng môn phái mới sẽ trở thành hy vọng của giang hồ.
Họ đặt tên môn phái là “Thiên Lý Kiếm Phái”, lấy cảm hứng từ môn phái cổ xưa mà thanh kiếm thuộc về. Logo môn phái được khắc hình ngọn núi và ánh trăng, tượng trưng cho sự vững vàng, sáng suốt và dẫn dắt lương thiện giữa giang hồ đầy bão tố.
Trong những ngày đầu thành lập, Hàn Thiên Hạo và Lâm Nguyệt cùng Cầm Linh, Hạ Vĩ và những người mới gia nhập luyện tập, chia sẻ kinh nghiệm và chiến thuật. Họ cùng nhau băng qua rừng núi, dạy võ học, lập chiến thuật phòng thủ, và đồng thời tạo ra một bầu không khí vừa nghiêm túc vừa đầy tiếng cười.
Hạ Vĩ liên tục gây hài hước: “Thiếu gia, lần sau cô ấy trèo cây, tôi sẽ lấy đèn pin soi cho cô ấy… để khỏi té xuống!”
Lâm Nguyệt nhíu mày, nhưng nụ cười không giấu nổi trên môi. Họ biết, những phút giây nhẹ nhàng này là nền tảng để tình cảm và môn phái phát triển. Giữa hiểm nguy, họ học cách tin tưởng, chia sẻ, và tạo ra niềm vui dù chỉ là những trò lố hài hước của Hạ Vĩ hay những cách làm việc kỳ quặc của Cầm Linh.
Đêm xuống trên núi Thiên Lý, ánh trăng chiếu sáng ngôi làng nhỏ. Hàn Thiên Hạo và Lâm Nguyệt đứng bên nhau, nhìn các môn đồ luyện tập, ánh mắt dịu dàng nhưng quyết liệt:
“Chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ giang hồ, dù cho bão tố hay âm mưu nào cũng không thể lay chuyển.”
Cầm Linh nhảy lên, giọng reo hò: “Và… đừng quên, môn phái này luôn có tiếng cười!”
Hạ Vĩ vỗ tay theo, tạo nên một khung cảnh vừa nghiêm túc vừa hài hước. Giữa những nụ cười, ánh mắt Hàn Thiên Hạo và Lâm Nguyệt giao nhau, không cần lời nói, họ hiểu rằng tình cảm và quyết tâm đang nảy nở cùng môn phái mới, và hành trình bảo vệ giang hồ, bảo vệ lương thiện mới chỉ bắt đầu.