thiên hạ tình kiếm

Chương 6: Đêm thanh kiếm huyền thoại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm phủ kín núi Thiên Lý, chỉ còn ánh trăng bạc yếu ớt xuyên qua tán thông già. Gió núi lạnh lẽo thổi qua, mang theo mùi đất ẩm và hương hoa dại. Trong bóng tối dày đặc, Hàn Thiên Hạo ôm chặt Lâm Nguyệt, cả hai cùng trườn qua những vách đá dựng đứng, cơ thể đau nhức vì vết thương từ trận chiến với Bạch Thần.

Máu chảy rỉ trên tay và chân, nhưng trong mắt họ chỉ còn một thứ: sinh tử cùng nhau, bảo vệ nhau trọn đời.

“Ngươi… không sao chứ?” Hàn Thiên Hạo thở hổn hển, ánh mắt vừa lo lắng vừa căm giận kẻ đã dám gây nguy hiểm cho Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt mỉm cười yếu ớt, máu lấm tấm trên khóe môi:

“Ta… còn sống… nhờ có anh.” Cô gắng sức, giọng run nhưng tràn đầy cảm giác tin tưởng.

Họ dừng lại bên một gốc cây cổ thụ, nơi mặt đất tương đối bằng phẳng. Hàn Thiên Hạo đặt cô ngồi xuống, rồi cúi người nhìn những vết thương của chính mình. Máu trên tay trộn lẫn với bụi đất, nhưng anh không thèm quan tâm. Ánh mắt anh chỉ hướng về Lâm Nguyệt.

“Ngươi biết không, trong giây phút ấy, khi bị kéo đi, trái tim ta như ngừng đập. Ta nghĩ… sẽ mất ngươi thật.” Anh nắm chặt tay cô, đôi mắt lóe lên ánh sáng kiên quyết và dịu dàng.

Lâm Nguyệt nhìn vào mắt anh, trái tim cô rung động dữ dội. Giây phút sinh tử khiến họ không còn khoảng cách nào nữa. Trong bóng tối và nguy hiểm, tình cảm bùng nổ, không hoa mỹ nhưng chân thành và mãnh liệt. Cô khẽ thì thầm:

“Ta cũng sợ… nhưng… giờ ta biết, chỉ cần có anh bên cạnh, ta không còn sợ gì nữa.”

Hàn Thiên Hạo khẽ mỉm cười, cúi xuống, để trán chạm nhẹ vào trán cô. Trong khoảnh khắc đó, thế giới như ngừng lại: gió núi, tiếng côn trùng, ánh trăng – tất cả đều lặng yên, chỉ còn hai trái tim đồng điệu, hòa nhịp trong sự sinh tử vừa trải qua.

Sau khi nghỉ ngơi, Hàn Thiên Hạo mở thanh kiếm cổ, ánh sáng bạc từ lưỡi kiếm phản chiếu lên khuôn mặt hai người. Lâm Nguyệt nhìn kỹ, từng ký tự cổ xưa trên chuôi sáng lên một cách lạ thường, như phản ứng với sinh mệnh của cô.

“Ngươi nhìn này,” Hàn Thiên Hạo nói, giọng trầm hẳn. “Thanh kiếm này không chỉ là vũ khí… nó chứa đựng võ học tối thượng của môn phái Thiên Lý Kiếm. Mỗi chiêu thức, mỗi động tác, đều có thể đánh thức năng lực tiềm ẩn trong người sở hữu.”

Lâm Nguyệt nheo mắt, xúc động:

“Vậy… không phải chỉ là bảo vật, mà còn là… chìa khóa mở con đường võ học?”

Anh gật đầu:

“Đúng. Nhưng cũng chính vì vậy, nhiều thế lực khát khao nó. Và chúng ta phải cẩn thận, nếu rơi vào tay kẻ ác, sẽ là thảm họa cho giang hồ.”

Họ cùng nhau tập trung tinh thần, để thanh kiếm hướng dẫn từng động tác, từng nhịp di chuyển. Dù cơ thể đau nhức, nhưng sự phối hợp giữa họ hoàn hảo, như hai phần của một linh hồn duy nhất. Lần đầu tiên, Lâm Nguyệt cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn bên trong thanh kiếm, và Hàn Thiên Hạo cũng thấy năng lực của cô ngày càng mạnh mẽ, hòa hợp với võ học cổ xưa.

Gió núi rít lên, thổi tung mái tóc dài của cô, tạo nên khung cảnh vừa huyền bí vừa lãng mạn. Trong khoảnh khắc sinh tử vừa qua, tình cảm và võ công hòa quyện, làm họ càng gắn kết, không chỉ là đôi bạn đồng hành mà là tri kỷ, đồng thời là đối tác võ học không ai sánh kịp.

Hạ Vĩ đứng bên cạnh, nhìn hai người, thầm thở dài:

“Thiếu gia, cô ấy quả thực không tầm thường. Nếu thanh kiếm này thực sự bật tiềm năng, cả giang hồ sẽ phải rúng động.”

Lâm Nguyệt nhìn Hàn Thiên Hạo, ánh mắt tràn đầy niềm tin:

“Ta tin anh… chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ giang hồ, và… bảo vệ nhau.”

Hàn Thiên Hạo mỉm cười, dịu dàng nhưng chắc chắn:

“Ta hứa. Dù bão giông giang hồ có thế nào, sẽ không ai làm ngươi bị thương thêm lần nữa.”

Dưới ánh trăng bạc, giữa rừng núi mịt mù, hai trái tim họ hòa nhịp, tình cảm bùng nổ và quyết tâm thăng hoa. Thanh kiếm cổ lóe sáng như chứng nhận cho lời hứa vĩnh cửu: sinh tử có nhau, võ học cùng tiến, giang hồ là thử thách nhưng tình yêu là sức mạnh vô địch.

Đêm thanh kiếm huyền thoại khép lại, nhưng đồng thời mở ra một hành trình mới đầy bí ẩn, âm mưu và tình yêu, nơi Hàn Thiên Hạo và Lâm Nguyệt sẽ cùng nhau khám phá sức mạnh của thanh kiếm, đối mặt với những kẻ thù quyền lực, và củng cố mối tình sâu sắc đã bắt đầu nảy nở từ ánh trăng sinh tử này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×