thiên hận kỳ duyên

Chương 1: Huyết Nguyệt Diệt Môn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đêm thổi qua rừng tùng lạnh buốt, trăng đỏ như máu treo lơ lửng giữa bầu trời xám xịt. Dưới ánh sáng tà dị ấy, ngôi phủ đệ của Thẩm gia rực cháy như một địa ngục. Tiếng gào thét, tiếng kiếm chém gió, tiếng người ngã xuống hòa vào nhau như khúc ca tang thương của thế gian.

Thẩm Tịnh Y chỉ mới mười ba tuổi, toàn thân run rẩy trong gian mật thất, đôi tay nhỏ bé siết chặt sợi dây ngọc hình phượng. Ngoài kia là tiếng phụ thân nàng — Thẩm Tướng Quân — hét lên trong tuyệt vọng:

“Không được động đến con ta! Nếu còn chút lương tâm, hãy để nó sống!”

Một tiếng kiếm xuyên qua không khí. Tiếng thét của cha nàng đột ngột im bặt. Cánh cửa gỗ dày nặng rung lên vì va chạm mạnh. Nàng cắn chặt môi, máu tanh tràn ra nơi khóe miệng. Trong bóng tối, giọng nói của mẫu thân khàn đặc:

“Tịnh Y, con phải nhớ... hận này, không được quên...”

Bàn tay mẫu thân lạnh dần, máu ấm thấm vào áo nàng. Cánh cửa cuối cùng bị phá tan. Ánh lửa tràn vào cùng bóng người khoác áo đen, khuôn mặt ẩn sau mặt nạ bạc khắc hình long hổ. Hắn quét ánh nhìn lạnh lẽo quanh gian phòng, rồi dừng lại trên thân thể nhỏ bé đang run rẩy dưới bàn.

Một tia sáng lóe lên. Mũi kiếm đâm xuyên xuống. Nhưng sợi dây ngọc trong tay nàng bỗng phát sáng, tạo ra kết giới yếu ớt, chặn lại đòn chí mạng. Tia sáng ấy khiến kẻ đeo mặt nạ khựng lại. Hắn nhìn kỹ viên ngọc, ánh mắt như có gì đó dao động.

“Hóa ra... là truyền thừa của Phượng Linh?”

Nhưng chưa kịp hành động, một luồng khí lạ từ ngọc bộc phát, đẩy hắn lùi lại. Trong khoảnh khắc hỗn loạn, Thẩm Tịnh Y lao ra ngoài, chạy xuyên qua biển lửa. Mùi khói, máu, và tro tàn hòa vào nhau, tạo nên thứ hương vị của tuyệt vọng.

Nàng ngã gục bên giếng cổ, nhìn lên bầu trời nơi trăng máu phủ bóng. Mọi thứ chìm dần trong mờ ảo. Trước khi ngất đi, nàng nghe tiếng nói xa xăm:

“Muốn sống... phải quên đi tất cả...”

Ba năm sau.

Trên ngọn núi tuyết Linh Vân, giữa biển mây trắng xóa, một thiếu nữ mặc y phục trắng đang múa kiếm. Từng đường kiếm mềm mại nhưng ẩn chứa sát khí lạnh người. Ánh tuyết phản chiếu lên khuôn mặt nàng — gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh như băng, đôi mắt sâu không đáy.

Người đứng xem là một đạo nhân râu bạc, dáng khoan thai, chính là Cổ Phong Chân Nhân, trưởng lão Linh Vân Tông. Ông khẽ gật đầu:

“Ba năm mà luyện được Linh Tụ Kiếm Tâm tầng hai, thiên tư này không tầm thường.”

Thẩm Tịnh Y thu kiếm, cúi đầu:

“Đa tạ sư tôn chỉ dạy. Nhưng đồ nhi vẫn chưa thể quên được giấc mộng hằng đêm...”

Cổ Phong Chân Nhân thở dài:

“Giấc mộng là tâm ma, con phải luyện tâm chứ không chỉ luyện kiếm. Tâm chưa tĩnh, kiếm sẽ loạn. Một ngày con hiểu được điều ấy, con sẽ thấy con đường tu đạo không chỉ để báo thù.”

Nàng khẽ siết tay trên chuôi kiếm. Trong mắt lóe lên một tia máu mờ ảo, nhanh như chớp tắt.

“Nhưng nếu tâm con sinh ra vì thù, sao có thể tĩnh?”

Cổ Phong nhìn nàng thật lâu, rồi quay đi:

“Vì thế, con phải tìm lại chính mình trước khi tìm lại kẻ thù.”

Đêm hôm ấy, Thẩm Tịnh Y ngồi bên vách núi, dưới trời đầy sao. Tay nàng mân mê viên ngọc cũ. Bất chợt, ánh sáng tím lóe lên, tạo ra hình ảnh mờ ảo — một người đàn ông khoác trường bào đen, khuôn mặt nửa khuất trong bóng tối.

“Muốn trả thù, hãy đến Thiên Huyền Thành. Ở đó, ngươi sẽ biết ai thật sự là kẻ hủy diệt Thẩm gia.”

Hình ảnh biến mất, để lại tiếng gió rít và trái tim nàng đập thình thịch. Nàng nắm chặt viên ngọc, ánh mắt lạnh dần như tuyết phủ:

“Thiên Huyền Thành... ta nhất định sẽ đến.”

Một tháng sau, nàng rời Linh Vân Tông, xuống núi. Giữa cánh rừng mênh mông, nàng gặp một thiếu niên áo xám, đang bị đám đạo tặc vây quanh. Nàng rút kiếm, thân ảnh trắng vụt lên như ánh chớp. Trong chớp mắt, ba tên cướp đã ngã xuống, máu thấm đỏ tuyết.

Thiếu niên kia nhìn nàng, ánh mắt ngỡ ngàng:

“Tỷ là người hay tiên?”

Thẩm Tịnh Y lạnh lùng đáp:

“Ta chỉ là người từng chết một lần.”

Chàng trai kia nở nụ cười nhạt, nụ cười làm tan đi phần nào băng giá trong lòng nàng:

“Nếu đã chết một lần mà vẫn còn sống, vậy chắc chắn ngươi có lý do mạnh hơn cả sinh mệnh.”

Nàng quay đi, không đáp. Nhưng khi chàng trai nói tiếp, giọng trầm hơn, ánh mắt xa xăm:

“Ta tên Lục Vân Tiêu. Một kẻ đang trốn chạy.”

Cái tên ấy, về sau trở thành dấu mốc khắc sâu vào vận mệnh của nàng.

Đêm đầu tiên họ trú lại trong ngôi miếu đổ nát. Lửa cháy lách tách. Lục Vân Tiêu nhìn nàng, hỏi:

“Tỷ định đi đâu?”

“Thiên Huyền Thành.”

“Hừ, nơi đó giờ là hang ổ của bọn Tề môn. Nghe nói chúng liên quan đến vụ Thẩm gia năm xưa...”

Thẩm Tịnh Y khựng lại. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, giọng run nhẹ:

“Ngươi biết chuyện đó?”

“Ta biết nhiều hơn ngươi tưởng. Nhưng... ta cũng có kẻ thù riêng.”

Giữa ánh lửa lập lòe, hai ánh mắt nhìn nhau — một lạnh, một trầm, cùng mang bóng tối.

Trên đường đi, họ bị truy sát nhiều lần. Nhiều kẻ nhận ra sợi dây ngọc của nàng, tham lam muốn đoạt lấy. Lục Vân Tiêu ra tay bảo vệ, dùng một loại kiếm pháp lạ lùng. Nàng nhìn thấy chiêu ấy, trong tim dấy lên cảm giác quen thuộc khó tả.

Tại một lần giao đấu kịch liệt ở Vô Tận Cốc, Thẩm Tịnh Y bị thương nặng. Khi hôn mê, nàng mơ thấy cảnh cha mẹ mình gục ngã, sư tôn quay lưng, Lục Vân Tiêu hóa thành kẻ đeo mặt nạ bạc. Nàng bật dậy, toát mồ hôi lạnh. Bên cạnh, hắn đang nấu thuốc, quay lại cười khẽ:

“Ngươi tỉnh rồi à? Đừng lo, chưa đến lúc chết đâu.”

Ánh trăng chiếu lên gương mặt hắn — nửa lạnh, nửa ấm. Lần đầu tiên sau ba năm, Thẩm Tịnh Y thấy lòng mình dao động.

Ba ngày sau, họ tới cổng Thiên Huyền Thành. Tòa thành sừng sững như quái thú ngủ yên, ánh lửa từ đuốc phản chiếu lên tường thành cổ kính. Trong đêm, tiếng chuông vọng xa như tiếng gọi định mệnh.

Nàng đứng đó, siết chặt kiếm:

“Cuối cùng... ta cũng trở lại.”

Lục Vân Tiêu nhìn nàng, giọng khẽ:

“Từ đây, mọi con đường đều đẫm máu. Nếu bước tiếp, sẽ không còn đường quay lại.”

Nàng quay đầu, nụ cười mỏng như băng:

“Ta vốn chưa từng có con đường để quay.”

Cánh cổng thành mở ra, tiếng kim loại va chạm vang lên như tiếng định mệnh khởi đầu. Trăng máu lại hiện trên cao. Gió nổi lên, cuốn theo những mảnh tro xưa cũ.

Thẩm Tịnh Y bước vào — và hành trình báo thù, cũng là hành trình định lại số mệnh, chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×