Ánh trăng đỏ nhạt soi qua những ngọn tháp cao vút của Thiên Huyền Thành, phản chiếu lên lớp sương dày phủ quanh tường thành cổ kính. Gió đêm mang theo hơi lạnh và mùi sắt gỉ. Ở nơi giao giữa hai con phố lớn, đèn lồng vẫn cháy leo lét, chiếu ánh sáng u ám lên những mái ngói rêu phong.
Thẩm Tịnh Y khoác áo choàng đen, đi giữa dòng người lặng lẽ. Ánh mắt nàng sắc như lưỡi kiếm, quan sát từng bóng người, từng hơi thở lạ. Bên cạnh là Lục Vân Tiêu, y phục giản dị nhưng khí thế khác thường, ánh nhìn dường như luôn thấu hiểu mọi thứ.
“Ở đây, mỗi bước chân đều có người theo dõi,” hắn nói khẽ. “Tề môn không phải chỉ là một bang hội. Bên trong còn có người của triều đình và cả tu sĩ của Huyền Linh Sơn.”
Thẩm Tịnh Y đáp bằng giọng lạnh như băng:
“Càng tốt. Ta càng muốn chúng xuất hiện.”
Họ thuê một gian phòng nhỏ ở tửu điếm “Tụ Nguyệt.” Quán nằm ngay trung tâm thành, nơi đủ loại người qua lại: thương nhân, đạo tặc, sát thủ, và cả tu sĩ giả dạng phàm nhân. Trong bóng tối, ánh mắt của nhiều người thoáng liếc về phía cặp khách mới đến.
Lục Vân Tiêu vẫn giữ vẻ thản nhiên, gọi hai chén rượu. “Đêm nay không nên ra tay. Ta cần dò xét kỹ hơn.”
Thẩm Tịnh Y không nói, chỉ nhấp rượu. Vị cay đắng lan xuống cổ họng. Trong đầu, những tiếng thét đêm diệt môn ba năm trước lại vang lên.
Bất chợt, có tiếng cười khẽ sau lưng:
“Thiếu nữ này lạ mặt quá, từ đâu tới?”
Một gã to lớn khoác áo lụa đen bước đến, ánh mắt dâm tà lộ rõ. Mấy tên thuộc hạ phía sau cười khùng khục. Thẩm Tịnh Y đặt chén rượu xuống, không đáp. Khi hắn đưa tay chạm vào vai nàng, kiếm quang lóe lên. Một giọt máu bắn lên thành bàn.
Cánh tay gã rơi xuống, tiếng hét kinh hoàng vang dội cả tửu điếm. Nàng vẫn ngồi yên, giọng bình thản:
“Chạm vào ta, là chết.”
Đám người xung quanh lặng đi. Lục Vân Tiêu chỉ khẽ cười, ánh mắt chứa chút tán thưởng. “Thật là nhanh.”
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, ở góc phòng, một người đàn ông già trong y phục xanh liếc nhìn nàng, ánh mắt sắc như dao. Hắn quay đi, rời quán, mang theo tin tức truyền về Tề môn.
Đêm hôm đó, trong căn phòng trọ, Lục Vân Tiêu nói nhỏ:
“Ngươi vừa thu hút tất cả ánh nhìn trong thành. Nếu muốn ẩn thân, ngươi thất bại rồi.”
Thẩm Tịnh Y đáp lại, giọng trầm thấp:
“Ta không cần ẩn. Ta muốn chúng tìm đến ta.”
Hắn nhìn nàng, khẽ nhếch môi:
“Ngươi quả thật đáng sợ.”
Nàng không đáp. Ánh trăng lọt qua khe cửa, chiếu lên viên ngọc phượng đang phát sáng mờ ảo nơi cổ nàng. Từ đó, một luồng linh lực yếu dần trôi ra, tạo thành những ký tự cổ bay quanh không trung.
Lục Vân Tiêu nghiêng đầu nhìn:
“Đây là Phượng Linh Giới Văn. Ngươi biết cách kích hoạt nó?”
“Không. Nó chỉ phản ứng khi ta ở gần người mang sát khí lớn.”
“Vậy... sát khí đó nằm trong thành.”
Cả hai im lặng. Ngoài cửa sổ, tiếng chuông canh đêm vang lên. Thiên Huyền Thành chìm vào tĩnh lặng — thứ tĩnh lặng báo hiệu trước cơn bão máu.
Sáng hôm sau, một đứa trẻ bán hoa dẫn đường họ đến Phố Thiên Minh, nơi dân gian đồn có “đài tế cổ.” Nơi ấy từng là quảng trường của triều cũ, giờ bị Tề môn chiếm giữ.
Giữa quảng trường là một tượng đá vỡ, khắc hình rồng quấn quanh cột, mắt rồng đen như hố sâu. Khi ánh nắng chiếu xuống, một vệt sáng mảnh rọi qua đôi mắt đó, chạm đến viên ngọc trên cổ Thẩm Tịnh Y. Ngọc sáng rực, khắc ra một chữ — “Hận.”
Lục Vân Tiêu bước đến bên nàng, khẽ nói:
“Cánh cổng oán khí này mở ra rồi.”
Từ trong đất, những luồng khí đen bốc lên. Bóng người mặc áo choàng xuất hiện — ba kẻ tu sĩ của Tề môn. Trên tay mỗi người là linh phù mang huyết sắc.
Tên đứng đầu cười nhạt:
“Thẩm gia còn sót lại một con nhỏ? Xem ra trời cho ta cơ hội hoàn thành nốt nghiệp cũ.”
Thẩm Tịnh Y siết chặt chuôi kiếm, linh lực dâng tràn. Không khí quanh nàng xoáy mạnh, áo trắng tung bay.
“Ba năm trước các ngươi đốt nhà ta. Hôm nay ta lấy lại từng mạng.”
Chiêu đầu tiên — Phượng Liên Trảm — bùng nổ. Kiếm khí đỏ rực xé không trung, va chạm với linh phù đẫm máu. Âm thanh rền vang như sấm. Đất nứt toác, bụi bay mù mịt.
Lục Vân Tiêu lao lên, dùng tay không đánh tan linh chưởng của một tu sĩ. Áo hắn rách toạc, để lộ vết ấn hình long ngân bạc nơi ngực. Khi ánh sáng lóe lên, hai tu sĩ còn lại kinh hãi:
“Ngươi là... người của Long Tộc?!”
Hắn cười nhạt:
“Ta từng là. Giờ thì không.”
Cuộc chiến kéo dài đến khi ánh trăng lại xuất hiện. Cuối cùng, Tịnh Y tung ra chiêu cuối — Ngọc Phượng Hồi Thiên. Lưỡi kiếm cắm xuống đất, luồng sáng đỏ cuộn tròn như xoáy gió, cuốn cả ba kẻ vào trong. Tiếng gào vang vọng rồi im bặt.
Khi mọi thứ tan biến, nàng quỳ gối, thở dốc. Viên ngọc phượng trên cổ đã chuyển sang màu tím sẫm. Lục Vân Tiêu đỡ nàng, giọng nhẹ:
“Ngươi thắng rồi. Nhưng cái giá cũng không nhỏ đâu.”
Nàng khẽ nhìn hắn, môi nhợt nhạt:
“Ta không quan tâm. Chỉ cần chúng chết.”
Đêm ấy, họ trú lại trong ngôi đền hoang ngoài thành. Thẩm Tịnh Y nhắm mắt dưỡng thương. Trong mơ, nàng thấy sư tôn Cổ Phong Chân Nhân đứng giữa biển máu, ánh mắt lạnh lẽo. Sau lưng ông là một người mang mặt nạ bạc — kẻ đã giết cha nàng. Nhưng lần này, mặt nạ rơi xuống. Gương mặt dưới đó... chính là sư huynh của nàng năm xưa, người từng dạy nàng cách cầm kiếm.
Nàng bật tỉnh, mồ hôi lạnh ướt trán. Lục Vân Tiêu hỏi:
“Mộng xấu à?”
Nàng lắc đầu:
“Không. Là sự thật đang gọi ta.”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt pha lẫn thương hại và cảm phục.
“Nếu là sư huynh ngươi, ngươi sẽ làm gì?”
“Giết. Nhưng trước khi giết, ta muốn biết vì sao.”
Lục Vân Tiêu khẽ mỉm cười:
“Có lẽ đó là lúc ngươi hiểu rằng hận thù không phải lúc nào cũng đơn giản.”
“Đối với ta, hận thù là lý do để sống.”
Sáng hôm sau, họ rời đền. Gió mang theo mùi tro và máu. Từ xa, chuông Thiên Huyền vang lên báo tang cho ba trưởng lão Tề môn vừa chết. Cả thành rúng động.
Trên tầng cao nhất của Tề phủ, một người đàn ông ngồi trên ghế gỗ trầm, tay xoay tràng hạt màu máu. Gã nở nụ cười mỏng:
“Con phượng nhỏ cuối cùng đã hiện thân. Hãy để nàng tự đến.”
Ánh mắt hắn hằn lên tia sáng lạnh, phản chiếu trên mặt nạ bạc. Ngoài cửa, tuyết bắt đầu rơi, lặng lẽ như tấm khăn tang phủ lên thành phố máu.