thiên hận kỳ duyên

Chương 12: Dấu Ấn Trên Thiên Sách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời vô tận tĩnh lặng như mặt hồ. Giữa không gian tràn ánh vàng nhạt, hàng ngàn vì tinh tú treo lơ lửng, tỏa ánh sáng dịu như lời ru của vũ trụ. Ở trung tâm Thiên giới, giữa điện Linh Quang, Thiên Sách – cuốn kinh khổng lồ chứa mọi định mệnh của thế gian – đang mở ra, từng trang bay nhẹ như cánh chim.

Một luồng sáng dịu tỏa xuống, và trong luồng sáng ấy hiện lên hai linh hồn – Phượng Linh và Long Thần. Không còn máu, không còn hình hài con người, chỉ là hai luồng linh quang – một đỏ, một bạc – đan vào nhau như sợi tơ bất diệt.

Trên ngai cao, Thiên Chủ chậm rãi mở lời:

“Các ngươi đã dám chống lại đạo, nhưng cũng là người cứu vãn đạo. Vì lòng người mà phạm tội, vì lòng người mà chuộc tội. Nay nhân quả đã dứt, nghiệp đã tan. Hỏi các ngươi – muốn tiêu tán, hay muốn được ghi danh trong Thiên Sách?”

Phượng Linh khẽ nhìn sang Long Thần, giọng nàng trong như gió:

“Ta đã từng mang oán, từng chống lại mọi điều, nhưng khi đi đến cuối con đường, ta chỉ muốn thế gian còn nhớ đến tình người, chứ không phải tên ta.”

Long Thần nở nụ cười nhẹ:

“Ta chỉ nguyện được bên nàng, dù là một hạt bụi trong gió.”

Thiên Chủ khẽ gật đầu. Một trang mới trong Thiên Sách mở ra, tự khắc viết lên bằng ánh sáng:

“Phượng Linh – Long Thần: Hai linh hồn phản nghịch thiên đạo, song cứu vớt nhân gian. Tình vượt mệnh, hận hóa duyên. Hóa gió, hóa hoa, lưu hương muôn kiếp.”

Từ cuốn sách, hàng ngàn cánh hoa phượng tỏa ra, rơi xuống nhân gian. Mỗi cánh hoa chạm đất, nơi ấy mọc lên một bông phượng trắng – biểu tượng cho sự tái sinh và hòa giải.

Tại hạ giới, một đứa bé trai vừa cất tiếng khóc chào đời. Giữa trán cậu, ánh bạc thoáng hiện rồi tắt. Cùng lúc đó, ở một ngôi làng nhỏ bên sông, một bé gái sinh ra với vết bớt hình cánh phượng đỏ nhạt. Khi gió lướt qua, hương hoa phượng thoang thoảng trong không khí, và hai linh hồn ở cõi trên cùng khẽ mỉm cười.

Phượng Linh nói khẽ:

“Lại một vòng mới bắt đầu.”

Long Thần nắm tay nàng:

“Không còn thiên đạo, chỉ còn đời thường. Lần này, chúng ta sẽ sống như họ.”

“Ừ. Làm người… một lần nữa.”

Cả hai tan vào ánh sáng, hòa vào dòng luân hồi, để lại trên Thiên Sách hai dấu ấn nhỏ – hình một đóa phượng trắng và một vảy rồng bạc, lấp lánh như chưa từng tàn phai.

Nhiều năm sau, giữa thế giới phàm trần, người ta vẫn kể nhau nghe một truyền thuyết:

Khi mùa hè đến, nếu đứng dưới gốc phượng nở trắng và nghe tiếng gió thổi qua, đôi khi ta sẽ nghe thấy âm thanh mơ hồ của tiếng đàn và tiếng cười – như hai linh hồn đang nói chuyện đâu đó giữa trời đất.

Và có người bảo, mỗi cánh phượng rơi là một lời hứa chưa nói hết của những kẻ đã yêu, đã mất, và vẫn chờ nhau trong muôn kiếp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×