Ngày hôm sau, thành phố hiện đại vẫn hối hả như mọi khi. Vân Hạo trở lại với cuộc sống thường nhật, nhưng trong lòng anh, hình ảnh thanh kiếm vẫn in sâu – một linh vật, một sức mạnh bí ẩn, vừa rực rỡ vừa đáng sợ.
Để tạm quên đi cảm giác rạo rực và lo lắng sau đêm gặp Thiên Kiếm, anh quyết định đi đến quán cà phê quen thuộc ở góc phố – nơi anh thường ngồi làm việc, đọc sách, và thỉnh thoảng ngắm nhìn dòng người qua lại. Quán không lớn, nhưng ấm cúng với ánh đèn vàng nhè nhẹ, tiếng nhạc jazz du dương và hương cà phê mới rang thoang thoảng.
Khi bước vào quán, ánh mắt Vân Hạo dừng lại ở một góc, nơi có một cô gái đang ngồi một mình. Linh Thư – tên mà anh tình cờ biết sau khi người phục vụ giới thiệu. Cô gái này không giống những người thường gặp: mái tóc dài màu đen tuyền buông thẳng, làn da trắng như ngọc, đôi mắt sáng nhưng ẩn chứa điều gì đó khó đoán. Ánh mắt cô thỉnh thoảng nhìn vào khoảng không, rồi chớp nhè nhẹ, như đang quan sát một thế giới mà người thường không thấy.
Vân Hạo không hiểu tại sao, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy một thứ gì đó gợn lên trong lòng: cô gái này không đơn giản. Anh tự hỏi, liệu cô có liên quan đến thanh kiếm hay chỉ đơn thuần là một người bình thường?
Sau vài giây do dự, anh lấy hết can đảm bước đến. “Xin chào… tôi có thể ngồi cùng không?” – giọng anh hơi run nhưng cố giữ bình tĩnh.
Linh Thư ngẩng lên, ánh mắt như dò xét, nhưng nụ cười của cô lại nhẹ nhàng và dễ chịu. “Ồ… được thôi. Anh ngồi đi.”
Khi anh kéo ghế, tim anh vẫn đập nhanh, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, như đã gặp cô ở đâu đó trong mơ. Vừa đặt ly cà phê xuống bàn, Linh Thư nói, giọng nhẹ nhàng mà uyển chuyển: “Anh… hôm qua có đi dạo phố cổ không?”
Vân Hạo nhíu mày, hơi ngạc nhiên: “Vâng… tại sao cô biết?”
Cô chỉ mỉm cười, đôi mắt lóe lên một ánh sáng lạ. “Chỉ là… cảm giác thôi. Một người mới, và một linh khí lạ, dễ nhận ra.”
Vân Hạo hơi sửng sốt. Linh khí? Anh không biết cô đang nói gì, nhưng thứ cảm giác vừa rồi trong lòng bỗng trở nên mạnh mẽ. Anh tự nhủ, có lẽ đây chính là cô gái mà số phận đưa đến để cùng anh bước vào hành trình chưa biết trước.
Họ bắt đầu trò chuyện, từ những điều bình thường như công việc, sở thích, đến những câu chuyện về thành phố và các món đồ cổ. Vân Hạo vẫn thận trọng, nhưng càng nói chuyện, anh càng thấy Linh Thư là người hiểu biết và nhạy cảm, có vẻ thông minh nhưng ẩn giấu một phần bí ẩn sâu kín.
Bỗng dưng, Linh Thư hỏi một câu khiến Vân Hạo giật mình: “Anh có tin vào thế giới khác ngoài đời thường không?”
Anh cười gượng: “Thế giới khác? Ý cô là sao… kiểu ma quỷ hay là gì?”
Cô lắc đầu. “Không hẳn. Là những thứ mà mắt thường không nhìn thấy, năng lực hay linh hồn… Những thứ chỉ người có duyên mới gặp.”
Vân Hạo nhớ ngay đến Thiên Kiếm – thanh kiếm anh vừa phát hiện. Một luồng cảm giác lạ chợt dâng lên: liệu cô gái này có biết gì về thanh kiếm? Liệu cô đã từng chứng kiến những sức mạnh mà người bình thường không thể tưởng tượng?
Linh Thư nghiêng người về phía anh, giọng nói hạ thấp như thì thầm: “Anh… có thanh kiếm, đúng không? Thanh kiếm mà tôi đã chờ đợi bấy lâu.”
Vân Hạo sững sờ. Cô không hề biết anh vừa chạm vào Thiên Kiếm? Làm sao cô lại biết? Câu hỏi nối tiếp nhau trong đầu, nhưng đồng thời, một cảm giác tin tưởng lạ thường xuất hiện. Anh cảm thấy, nếu muốn tìm hiểu về thanh kiếm, không ai tốt hơn cô gái này.
Câu chuyện giữa họ tiếp tục kéo dài, nhưng dường như không chỉ là nói chuyện bình thường. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt của Linh Thư đều toát ra sự thông minh và cảnh giác, nhưng cũng đầy ẩn ý. Vân Hạo nhận ra mình đang bị cuốn hút, không chỉ vì vẻ đẹp, mà còn bởi bí ẩn mà cô mang theo.
Một lúc sau, Linh Thư đứng dậy, chuẩn bị ra về. Trước khi bước ra cửa, cô quay lại, ánh mắt nghiêm nghị: “Anh hãy cẩn thận. Không phải tất cả mọi người đều tốt bụng, và cũng không phải ai nhìn thấy thanh kiếm cũng chỉ muốn tốt cho anh.”
Vân Hạo cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Lời nói của cô không giống lời cảnh báo bình thường, mà giống như lời nhắn nhủ từ một thế giới mà anh chưa từng biết đến.
Cô bước đi, bóng dáng cô dần khuất sau cột đèn vàng, nhưng trong lòng Vân Hạo, hình ảnh ấy vẫn in sâu, khiến anh không thể quên. Anh cầm ly cà phê, nhìn ra ngoài phố, lòng dậy sóng. Thanh kiếm trong balo anh mang theo nhắc nhở anh: cuộc sống bình thường đã chấm dứt, và một thế giới hoàn toàn mới đang mở ra trước mắt.
Trong vài ngày tiếp theo, Vân Hạo không thể ngừng nghĩ về Linh Thư. Những gì cô nói, ánh mắt cô, và đặc biệt là cảm giác bí ẩn quanh người cô, khiến anh nhận ra: đây không phải là một mối quan hệ tình cờ. Linh Thư sẽ là người đồng hành, người dẫn đường, và cũng có thể là thử thách lớn nhất của anh trong hành trình với Thiên Kiếm.
Đêm xuống, thành phố vẫn rực rỡ ánh sáng, nhưng với Vân Hạo, ánh sáng ấy giờ đây như mờ đi trước những bí mật đang chờ anh khám phá. Anh mở balo, nhìn thanh kiếm, đặt tay lên chuôi kiếm, lòng đầy quyết tâm: tôi sẽ tìm ra bí mật, và bảo vệ thế giới này, kể cả khi mọi thứ xung quanh tôi đều thay đổi.
Bước chân ra khỏi quán cà phê, anh nhận ra rằng, từ giây phút này, cuộc đời của Vân Hạo và Linh Thư đã bắt đầu hòa quyện vào nhau, dẫn lối cho một hành trình đầy kiếm hiệp, tu tiên, và cả tình yêu chưa biết trước.
Và từ góc phố vắng, một bóng người khác lặng lẽ quan sát, đôi mắt ánh lên sự tò mò và cả nguy hiểm. Linh Thư không hề hay biết, cuộc gặp gỡ này cũng đánh dấu sự xuất hiện của những thế lực đang theo dõi Thiên Kiếm…