Đêm xuống, thành phố hiện đại vẫn sáng rực ánh đèn, nhưng với Vân Hạo, tất cả dường như mờ đi trước cảm giác bồn chồn trong lòng. Sau cuộc gặp gỡ với Linh Thư, anh trở về căn hộ nhỏ của mình, vẫn mang theo Thiên Kiếm trong túi balo. Thanh kiếm đã trở thành một phần của anh, như một sinh mệnh sống động chờ đợi được khai mở.
Anh đặt balo xuống, mở ra, nhìn thanh kiếm dưới ánh đèn bàn. Lưỡi kiếm ánh lên sắc bạc, hoa văn trên chuôi như nhấp nháy theo nhịp tim của anh. Một luồng khí lạnh nhẹ bỗng trào ra từ thanh kiếm, lan tỏa khắp bàn tay anh, khiến cơ thể anh run lên. Vân Hạo hít một hơi sâu, đặt tay lên chuôi kiếm.
Ngay khoảnh khắc ấy, một dòng ánh sáng xanh nhè nhẹ bùng lên từ thanh kiếm, bao phủ cơ thể anh. Anh cảm nhận cơ thể mình như bị kéo vào một không gian khác. Mắt anh hoa lên, nhưng trước mắt là hình ảnh một núi non hùng vĩ, trời xanh bao la, gió thổi tung mái tóc, và trên tay là thanh kiếm rực sáng như mặt trời.
“Đây là… mơ sao?” – Vân Hạo thốt lên.
Nhưng không, cảm giác này quá thật. Anh đưa tay chạm vào không khí, cảm nhận luồng năng lượng chảy khắp cơ thể. Tim anh đập nhanh, nhưng không phải vì sợ hãi, mà vì một thứ gì đó mạnh mẽ, tinh khiết, đánh thức mọi giác quan. Thanh kiếm trong tay như có linh hồn, hòa nhịp với nhịp tim, từng chuyển động của anh đều được nó đáp ứng một cách kỳ diệu.
Trong không gian huyền bí ấy, Vân Hạo thấy một bóng hình – một thanh niên mặc áo bào cổ xưa, trên tay cầm kiếm, đứng trên đỉnh núi đá, ánh mắt sáng rực, nhìn thẳng vào anh. “Ngươi là người được chọn… Ngươi phải trưởng thành để bảo vệ thế giới này,” giọng nói vang lên trong tâm trí anh, vừa xa xăm vừa gần gũi.
Bất giác, anh nhấc thanh kiếm lên, thử di chuyển. Một luồng khí trong suốt theo kiếm chảy ra, tạo thành những vệt sáng như rồng uốn lượn quanh không gian. Anh thử vung thanh kiếm nhẹ nhàng, và thật bất ngờ, những vệt sáng ấy vươn ra xa, uốn lượn như sống động. Mỗi chuyển động của anh đều được thanh kiếm đáp lại, như một phần cơ thể thứ hai.
Vân Hạo không còn là người bình thường nữa. Một dòng năng lượng dường như sinh ra từ hồn kiếm chảy vào cơ thể, mở ra những giác quan mà anh chưa từng có: nghe được nhịp tim của chính mình, cảm nhận được dòng chảy của không khí xung quanh, và thậm chí thấy được những tia sáng mờ nhạt – linh khí – của mọi vật.
Bất chợt, anh nhìn thấy một bóng đen mờ xuất hiện ở góc phòng, như đang lảng vảng xung quanh. Thanh kiếm trong tay run lên, tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, khiến bóng đen lùi lại. Vân Hạo nhận ra, đây không còn là những hiện tượng bình thường nữa. Sức mạnh của Thiên Kiếm đã thức tỉnh, nhưng cũng đồng nghĩa với việc anh bị theo dõi.
Để kiểm soát cảm giác hoang mang, Vân Hạo thử tập trung vào thanh kiếm. Anh nhắm mắt, hít sâu, và cảm nhận dòng năng lượng chảy từ chuôi kiếm lên tay, lên vai, rồi lan khắp cơ thể. Anh cảm thấy mỗi phần cơ thể như đang được tái tạo, tinh thần minh mẫn hơn, giác quan nhạy bén hơn. Khi mở mắt ra, ánh sáng xung quanh trở nên sắc nét, mọi chi tiết đều rõ ràng như chưa từng thấy.
Nhưng cùng với sức mạnh, Vân Hạo nhận ra một điều: cơ thể anh đang thay đổi, không chỉ thể chất mà còn cả tinh thần. Trong khoảnh khắc này, thanh kiếm dường như truyền cho anh một phần ký ức của những người chủ nhân trước, những trận chiến, những học hỏi, và cả những hy sinh. Anh nghe thấy những lời thì thầm, những tiếng vọng từ quá khứ, dạy anh cách kiểm soát năng lượng, cách cân bằng giữa sức mạnh và lý trí.
Vân Hạo thử một chiêu kiếm cơ bản. Lưỡi kiếm vung ra, và ánh sáng xanh chảy theo, tạo thành một hình vòng cung lấp lánh. Anh kinh ngạc nhận ra, chỉ bằng một chuyển động nhỏ, luồng năng lượng đã phát tán ra xa, đủ sức khiến đồ vật nhỏ trong phòng rung lắc. Thanh kiếm thực sự mang một sức mạnh vượt ngoài tưởng tượng.
Nhưng cùng lúc đó, một cảm giác lo lắng trỗi dậy. Nếu sức mạnh này thức tỉnh trong anh, sẽ có những người khác, những thế lực cổ xưa hay hiện đại, cảm nhận được và tìm đến. Anh nhớ lời Linh Thư: “Không phải ai nhìn thấy thanh kiếm cũng chỉ muốn tốt cho anh.”
Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố phản chiếu vào lưỡi kiếm, tạo thành những vệt sáng dài. Vân Hạo cảm nhận được một sợi dây vô hình kết nối giữa anh và thế giới khác – nơi linh khí, kiếm thuật, và tu tiên tồn tại. Một phần trong anh vừa hồi hộp vừa sợ hãi: sức mạnh này không chỉ giúp anh, mà còn kéo anh vào một cuộc chiến mà anh chưa biết trước.
Anh ngồi xuống, ôm thanh kiếm trong tay, hít sâu, và tự nhủ: “Tôi phải học cách kiểm soát nó… tôi phải hiểu sức mạnh này… và tôi sẽ bảo vệ những gì quan trọng.”
Đêm dài, Vân Hạo không hề chợp mắt. Thanh kiếm nằm bên cạnh, ánh sáng xanh nhẹ nhấp nháy như nhịp tim của nó. Anh cảm nhận cơ thể và tâm trí dần thích nghi với năng lượng mới, cảm giác vừa mạnh mẽ vừa e dè.
Trong vài ngày tiếp theo, mỗi khi chạm vào thanh kiếm, anh đều trải nghiệm những hiện tượng kỳ bí: nhìn thấy luồng năng lượng của người khác, nghe thấy tiếng vọng từ quá khứ, cảm nhận được sự sống trong mọi vật xung quanh. Sức mạnh của Thiên Kiếm đang hòa hợp với anh, và điều đó đồng nghĩa với việc Vân Hạo đã bước vào thế giới không còn giới hạn giữa hiện thực và huyền bí.
Nhưng anh cũng biết một điều rõ ràng: với sức mạnh thức tỉnh này, Linh Thư – cô gái bí ẩn – không còn là một người bạn bình thường nữa. Cô là chìa khóa, là người hướng dẫn, và cũng có thể là người kiểm soát số phận anh.
Đêm xuống, thành phố vẫn sáng, nhưng với Vân Hạo, bóng đêm giờ đây không còn đáng sợ, mà là một tấm màn mở ra vô vàn khả năng: khả năng chiến đấu, khả năng tu tiên, và khả năng khám phá những bí mật mà thế giới hiện đại chưa từng biết.
Một chương mới trong đời anh đã mở ra. Năng lực thức tỉnh, và hành trình với Thiên Kiếm thực sự bắt đầu.