thiên mệnh đoạn tình

Chương 1: Đọa Tiên – Lăng Tâm Hóa Phàm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió trên đỉnh Thiên Uyển thổi ràn rạt như than khóc. Dưới ánh trăng u tịch, tiên giới rực sáng bởi muôn ngàn linh quang, nhưng giữa nơi ấy lại vang lên tiếng xiềng xích lạnh lẽo. Một thân ảnh yểu điệu quỳ giữa đại điện, áo tiên bị xé rách, mái tóc đen rối tung, ánh mắt vẫn trong trẻo mà kiêu ngạo. Nàng – Lăng Tâm, tiên tử được tôn là đệ nhất tiên nữ của Thiên Môn, nay bị ép tội phản nghịch Thiên Đạo.

Trên ghế cao, Thái Hư Chân Quân nhìn nàng, giọng lạnh như sương tuyết: “Ngươi dám vì một phàm nhân mà phá giới, chạm vào Thần Châu, khiến tam giới hỗn loạn. Ngươi có biết tội này nặng đến đâu?” Lăng Tâm không đáp. Môi nàng khẽ run, nhưng ánh nhìn không khuất phục. Nàng đã nhìn thấy Dạ Ly – người từng thề sẽ bảo vệ nàng suốt vạn kiếp – đang đứng bên cạnh Chân Quân, ánh mắt hắn tránh né, như chưa từng quen biết. Một nhát dao đâm vào tim còn nhẹ hơn sự im lặng ấy.

“Thiên Đạo bất dung, phế tiên cốt, đoạn linh mạch, giáng xuống phàm giới. Vĩnh viễn không được siêu sinh.” Tiếng phán truyền vừa dứt, cột linh quang trên không trung nổ tung, từng mảnh tiên hồn bị xé toạc. Máu Lăng Tâm rơi xuống như sương đỏ, tan vào tầng mây. Trong khoảnh khắc cuối cùng, nàng nghe thấy tiếng cười lạnh của Dạ Ly: “Ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta.”

...

Bóng tối nuốt trọn mọi thứ. Khi Lăng Tâm mở mắt, nàng nằm giữa bùn lầy và xác người, nơi chiến trường loạn lạc của nhân gian. Thân thể này không còn là tiên thể, mà là một nữ tỳ bị giết oan – một xác thân yếu đuối, gầy gò. Trời mưa tầm tã, nước cuốn đi máu, nhưng không cuốn được hận. Trong lòng nàng, một ngọn lửa bùng lên: “Thiên giới, Dạ Ly, các ngươi đã đọa ta xuống, vậy ta sẽ từ cõi phàm này mà leo lên, giẫm đạp tất cả các ngươi dưới chân.”

Nàng bắt đầu lại từ con số không. Không pháp lực, không ký ức đầy đủ, chỉ còn một chút linh thức yếu ớt giúp nàng cảm nhận được dòng linh khí ẩn dưới đất trời. Những đêm đầu, Lăng Tâm ẩn thân trong rừng, ăn rễ cây uống sương. Linh khí nơi nhân gian loãng, nhưng không phải không có. Nàng bắt đầu ngồi thiền, niệm khẩu quyết của Thiên Môn năm xưa. Mỗi lần vận khí, máu lại trào ra miệng, nhưng đôi mắt nàng vẫn sáng, như hai vì tinh tú trong đêm.

Thời gian trôi, từ một nữ tỳ vô danh, nàng dần học được cách sử dụng linh lực thô sơ, rồi từ đó luyện lại linh căn. Một đêm trăng, trong cơn mộng, nàng thấy một bóng người – Tô Vân, thiếu niên ma tộc từng bị giam trong trận chiến năm xưa. Hắn nói: “Muốn sống, phải diệt lòng sợ. Muốn trả thù, phải quên nhân quả.” Lăng Tâm giật mình tỉnh dậy, tim đập loạn, lời nói ấy cứ vang mãi.

Năm năm sau, nàng đã trở thành một nữ đạo nhân, mang danh Diệp Tâm, chuyên trừ yêu diệt ma ở vùng biên giới. Không ai biết nàng là ai, chỉ biết đôi mắt nàng vừa lạnh lùng vừa buồn đến tột cùng. Một lần, nàng cứu một đứa trẻ khỏi bầy yêu thú, nhưng khi nhìn vào mắt đứa bé, nàng thấy hình ảnh bản thân – khi xưa, cũng từng tin vào thiện lương, cũng từng tin rằng tình yêu là điều thiêng liêng nhất. Giờ thì tất cả chỉ là tro tàn.

Một ngày, trên núi Trường Uyển, nàng bắt gặp một người áo đen đứng giữa cơn mưa, khí thế áp bức như thần. Khi hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt ấy khiến tim nàng ngừng đập – Dạ Ly. Hắn không nhận ra nàng, hoặc giả vờ như thế. Ánh nhìn của hắn vẫn lạnh nhạt, nhưng linh khí quanh hắn vẫn là linh khí năm xưa. Hắn là tiên, còn nàng giờ chỉ là người.

Lăng Tâm không quay đi. Nàng mỉm cười, nụ cười bình thản như gió thoảng: “Đã lâu không gặp, Thượng Thần.” Dạ Ly sững lại, linh khí quanh hắn dao động. Hắn nhìn nàng thật kỹ – gương mặt phàm trần, nhưng ánh mắt ấy... Ánh mắt từng khiến hắn khắc cốt ghi tâm. Một giây thoáng qua, rồi hắn quay đi. “Ngươi là ai?” “Người từng vì ngươi mà mất tất cả.” Nàng đáp khẽ.

Cơn mưa đêm ấy không dứt. Giữa sấm sét, hai kẻ từng là tiên giờ đối diện nhau, không còn tình, chỉ còn nghiệp. Dạ Ly rời đi, để lại mùi hương lạnh lẽo của linh khí thiên giới. Lăng Tâm siết chặt nắm tay, trong lòng chỉ còn duy nhất một lời thề: “Thiên giới nợ ta, ta sẽ đòi lại từng chút một.”

Kể từ đó, nàng bắt đầu hành trình bước lên con đường nghịch thiên tu luyện, giữa lằn ranh sinh tử. Mỗi giọt máu, mỗi vết thương đều là một phần của báo thù. Nhưng đâu đó trong đêm, giọng nói của ai đó vẫn vang vọng: “Nếu một ngày ngươi giết hết tất cả, ai sẽ cứu lấy chính ngươi?”

Lăng Tâm không đáp. Vì nàng biết — người ấy đã chết từ khoảnh khắc bị đọa khỏi Thiên Uyển.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×