Đêm ở vùng Ma Uyên đen đặc như mực. Sương lạnh quẩn quanh những tảng đá nhuốm máu, mặt đất nứt nẻ, linh khí hỗn tạp, âm khí bốc lên dày đặc.
Giữa khung cảnh hoang tàn đó, một thân ảnh nữ nhân khoác áo choàng đen đang lặng lẽ bước đi, ánh mắt như lưỡi dao xuyên qua đêm tối. Nàng là Diệp Tâm — hay chính là Lăng Tâm đã hóa phàm. Sau cuộc chạm trán với Dạ Ly, ngọn lửa trong lòng nàng đã biến thành cơn cuồng phong, thiêu rụi mọi do dự còn sót lại.
Người đời kể rằng: ai dám đặt chân đến Ma Uyên đều sẽ bị nuốt trọn linh hồn. Nhưng Lăng Tâm không sợ. Nàng biết, chỉ có nơi này mới tồn tại thứ nàng cần — Ma Huyết Chi Tâm, huyết dịch cổ xưa của Ma tộc, có thể giúp khôi phục linh căn đã bị phong ấn của tiên nhân. Dẫu có phải bán linh hồn cho ma quỷ, nàng cũng chấp nhận.
Con đường đến trung tâm Ma Uyên dài và đầy hiểm nguy. Mỗi bước đi, linh lực nàng đều bị hút cạn. Tiếng thì thầm quỷ dị vang lên bên tai — những linh hồn bị giam cầm trong đất, khóc than, rên rỉ. Chúng gọi tên nàng, dụ dỗ nàng dừng lại, cám dỗ bằng những ký ức hạnh phúc đã mất. “Lăng Tâm... nếu quay đầu, người ấy sẽ vẫn yêu ngươi...”
Nàng nhắm mắt, cắn mạnh đầu ngón tay, máu nhỏ xuống đất, hóa thành một ấn pháp cấm chú. Ánh sáng đỏ lóe lên, quỷ hồn tan biến. “Tình ái là xiềng xích của ngu dại,” nàng lẩm bẩm, giọng trầm thấp, đầy mỉa mai.
Đi suốt ba ngày ba đêm, nàng đến được Ma Huyệt. Giữa không trung, một viên tâm thạch đỏ rực đang trôi lơ lửng, tỏa ra khí tức vừa sống vừa chết. Trước viên tâm thạch là một thiếu niên ngồi xếp bằng, mái tóc trắng, da xanh nhợt, đôi mắt màu tro tàn. Hắn là Tô Vân — Ma tôn thất lạc năm xưa, người từng xuất hiện trong mộng nàng.
“Ngươi đến thật à?” hắn mở mắt, giọng khàn đục như vọng từ vực sâu.
“Ta đến để lấy máu ngươi.”
Tô Vân bật cười, nụ cười đầy bi ai. “Mọi người đều muốn giết ta để lấy Ma Huyết, nhưng chưa ai đủ sức. Ngươi nghĩ ngươi làm được sao, tiên nhân đã mất tiên căn?”
Lăng Tâm không đáp, rút thanh linh kiếm từ bao vải cũ. Kiếm không còn linh quang, chỉ còn ánh lạnh như băng. Nàng lao đến, từng chiêu thức sắc bén như mũi dao cắt gió. Tô Vân né tránh dễ dàng, ánh mắt hắn dần hứng thú: “Đáng tiếc, ngươi không còn là Lăng Tâm của Thiên Giới nữa.”
“Đúng. Ta không còn là nàng ta. Ta chỉ là kẻ bị Thiên Giới vứt bỏ.” Nàng hét lên, linh lực dồn vào kiếm, cả thân kiếm phát ra ánh đỏ. Máu từ lòng bàn tay thấm vào lưỡi kiếm, hình thành một phong ấn kỳ dị. Cả không gian rung chuyển. Tô Vân khựng lại — đó là Thất Sát Ấn, một cấm pháp chỉ truyền cho tiên quân cấp Thái Hư.
“Ngươi… vẫn giữ được pháp ấn đó?”
“Ta giữ, để giết những kẻ như ngươi.”
Hai luồng linh lực va chạm, nổ tung trong hư không. Đất đá bay mù mịt, tiếng sấm nổ dồn dập. Khi bụi tan, Lăng Tâm đã quỳ gối, máu chảy từ khóe miệng. Tô Vân đứng trước mặt nàng, máu đen từ ngực chảy ra, cười khẽ: “Ngươi thắng rồi. Nhưng nếu ngươi dùng Ma Huyết của ta, ngươi sẽ không còn là người nữa.”
Lăng Tâm nắm chặt viên tâm thạch, ánh mắt trống rỗng. “Ta không cần làm người. Ta chỉ cần đủ mạnh để hủy Thiên Giới.”
Tô Vân mỉm cười, chậm rãi giơ tay chạm vào trán nàng. “Tốt. Vậy hãy nhớ, một khi đã bước vào con đường này, ngươi không thể quay lại. Khi ngươi hóa ma, chính ta sẽ là kẻ cuối cùng giết ngươi.”
Ánh sáng đỏ nuốt trọn không gian. Tiếng tim đập vang lên như trống trời. Ma Huyết chảy vào mạch nàng, nóng rực, đốt cháy từng thớ thịt. Nàng hét lên trong đau đớn, linh lực vỡ tung, thân thể run rẩy. Nhưng đôi mắt vẫn không sụp.
Khi ánh sáng lụi tàn, một Lăng Tâm mới xuất hiện — tóc đen dài xen đỏ, đồng tử lóe sắc huyết, khí tức vừa tiên vừa ma. Nàng cảm nhận được sức mạnh chảy tràn khắp cơ thể, thứ sức mạnh có thể nghiền nát cả thần linh. Nàng ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen đặc, khẽ nói: “Thiên Giới, chờ ta.”
Tô Vân đứng sau, ánh mắt vừa buồn vừa ngưỡng mộ. “Ngươi không còn thuộc về nơi nào nữa.”
“Ta chưa từng thuộc về nơi nào cả.”
Bóng nàng khuất dần trong sương đỏ, để lại tiếng gió hú dài như linh hồn khóc than. Ma Uyên rung chuyển, và từ ngày ấy, khắp cõi tam giới lan truyền một lời tiên tri: “Ngày Ma Huyết thức tỉnh, Thiên Môn sẽ sụp đổ.”