thiên mệnh đoạn tình

Chương 12: Hậu Kiếp – Ánh Hồn Trong Cõi Mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăm năm trôi qua kể từ đêm Linh Sơn nổ tung. Tam giới thay đổi. Thiên Giới không còn soi rọi bằng ánh vàng chói lóa, mà phủ lớp sương mờ như mộng. Nhân gian phồn thịnh, nhưng đâu đó vẫn truyền tai nhau về một khúc hát vọng từ đỉnh núi cũ, giọng hát vừa buồn vừa trong, như gọi linh hồn ai lạc bước. Người ta gọi nơi ấy là Sơn Tâm Cốc, vùng đất bị sét đánh nát ngày xưa, giờ hóa thành hồ nước sáng bạc giữa trăng.

Truyền thuyết nói: khi Thiên Đạo sụp, một linh hồn nữ hóa thành ánh sáng, tan vào hư không, nhưng không mất đi. Ánh sáng ấy không mang ma khí, cũng chẳng còn tiên quang – chỉ là Linh Quang thuần khiết, khởi đầu cho một kỷ nguyên mới, nơi luật trời không còn ràng buộc cảm xúc của vạn vật.

Trong một ngôi làng nhỏ dưới chân núi, có cô gái tên Tiểu Dao, sống với bà lão mù. Cô khác biệt từ bé – không khóc, không sợ, nhưng mỗi khi trăng tròn, lại mơ thấy mình đứng giữa biển máu, nghe tiếng người gọi trong gió:

“Lăng Tâm…”

Mỗi lần tỉnh, tim cô đập loạn, cổ tay in vệt tràng hạt vô hình. Bà lão chỉ biết lắc đầu: “Cháu mang mệnh lạ. Linh hồn cháu từng đi xa lắm.”

Năm mười sáu tuổi, trong ngày trăng máu, cô theo bạn bè lên Linh Sơn hái thuốc. Trên đỉnh, gió thổi lạnh buốt, hồ nước bạc phản chiếu cả bầu trời đỏ. Khi Tiểu Dao cúi xuống, bóng mình trong nước không còn là thiếu nữ, mà là một người phụ nữ áo trắng tóc đen, ánh mắt như chứa cả thiên thu. Tim cô thắt lại. Hình ảnh vụt qua đầu – máu, lửa, sấm, tiếng gọi của Dạ Ly, và khuôn mặt Hư Không đang tan biến.

Tiểu Dao hét lớn, nhưng tiếng bị nuốt vào gió. Một luồng sáng từ hồ lao thẳng vào ngực, khiến cô ngã quỵ. Khi mở mắt, trời đã tối. Giữa ngực cô khẽ lóe một hạt ánh sáng nhỏ, hình tràng hạt vàng vỡ vụn. Linh hồn Lăng Tâm… đã thức tỉnh.

Từ hôm đó, mỗi đêm trăng tròn, cô nghe tiếng nói trong đầu:

“Ngươi là ta, ta là ngươi. Hãy đi tìm lại kẻ từng nợ ngươi một lời.”

Tiểu Dao rời làng, mang theo linh cảm dẫn đường. Cô đi qua rừng, vượt suối, đến thành cổ Ninh Châu – nơi xưa kia từng là cổng hạ phàm của Thiên Giới. Ở đó, cô gặp một thanh niên mặc áo xanh, tay cầm đàn cổ, ánh mắt sâu thẳm như từng trải qua ngàn kiếp. Hắn tự xưng là Diễn Ly, kẻ mù quáng đi tìm ký ức của một linh hồn thất lạc.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, cả không gian rung lên. Trong tim Tiểu Dao vang lên tiếng thì thầm:

“Dạ Ly…”

Hắn khẽ nhíu mày, giọng trầm: “Ngươi vừa gọi ta bằng cái tên mà ta quên từ lâu.”

Từ khoảnh khắc ấy, định mệnh lại mở ra. Cả hai cùng đi qua những vùng đất lạ, truy tìm bí mật về Luân Hồi bị rạn, nơi linh hồn cũ chưa hoàn toàn tiêu tan mà vẩn đục trong không gian. Càng đi sâu, ký ức trong Tiểu Dao càng rõ. Cô thấy lại mọi chuyện – Thiên Uyển, Ma Uyên, Ngọc Điện sụp đổ, Hư Không tan thành ánh sáng.

Trong giấc mộng một đêm, cô thấy Hư Không đứng trước mặt, nụ cười hiền lành như năm nào:

“Lăng Tâm, ngươi đã đi xa rồi. Nhưng nếu kiếp này còn một tia yêu, hãy để nó dẫn ngươi đi, đừng để hận quay lại.”

“Ngươi ở đâu?”

“Ở nơi ngươi buông được hết.”

Cô choàng tỉnh, nước mắt chảy ướt gối. Sáng hôm sau, Diễn Ly thấy cổ tay cô có chuỗi tràng hạt thật, ánh sáng tỏa ra quanh người. “Ngươi không phải phàm nhân,” hắn nói khẽ, “ngươi là mảnh linh hồn của kẻ từng khiến Thiên Giới tan rã.”

Cô nhìn hắn, đôi mắt run rẩy. “Còn ngươi? Ngươi là ai?”

“Ta… là phần hồn còn sót lại của Dạ Ly.”

Không ai nói thêm lời nào. Gió thổi qua, lá rơi từng đợt. Giữa hai người, không còn hận, cũng chưa đủ yêu – chỉ là sợi dây vô hình nối liền hai kiếp.

Đêm hôm ấy, sao rơi đầy trời. Tiểu Dao ngẩng đầu, khẽ nói:

“Nếu có một Thiên Giới mới, ta không muốn nó thuộc về thần hay ma. Ta muốn nó thuộc về những kẻ biết đau.”

Lời nói ấy như tín hiệu. Bầu trời sáng rực, Linh Sơn từ xa vang tiếng chuông. Một vầng sáng từ hồ bạc bay lên, chiếu khắp nhân gian. Dân gian gọi đó là Ngọn Đèn Thiên Tâm, biểu tượng cho kỷ nguyên mới – nơi tình cảm và linh hồn con người mạnh hơn cả Thiên Đạo.

Truyền thuyết kể rằng, khi ánh đèn ấy tắt, hai linh hồn – một mang tên Dạ Ly, một từng gọi là Lăng Tâm – sẽ cùng nhau rời khỏi cõi này, không làm thần, không làm ma, chỉ là hai kẻ lang thang giữa trời đất, đi tìm nơi có thể sống như người thường.

Từ đó, Thiên Giới không còn, chỉ còn Nhân Tâm Giới – nơi tình yêu và hận thù hòa thành một dòng sông lặng, trôi qua muôn kiếp mà không bao giờ cạn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×