Mưa bụi lất phất, sương phủ đầy triền núi. Trong rừng trúc sâu nơi biên giới nhân – tiên, một thiếu nữ khoác áo vải thô ngồi lặng bên dòng suối, tay nắm chặt tràng hạt vỡ nát. Nước chảy qua từng hạt gỗ, ánh sáng mờ mờ từ lòng bàn tay nàng khẽ run, rồi tan vào sương. Đó là Lăng Tâm, người từng khiến Thiên Giới sụp đổ, nay sống lại trong thân xác phàm nhân, không tiên căn, không pháp lực, chỉ còn linh hồn đã được gột rửa từ yêu và hận.
Một giấc mơ dài. Nàng tỉnh lại trong thân xác mới – một cô gái mù sống nhờ chùa cũ dưới chân Linh Sơn. Dân làng gọi nàng là A Tâm, chẳng ai biết nàng từng là kẻ khiến trời đất rung chuyển. Mỗi ngày nàng hái thuốc, tụng kinh, sống lặng lẽ giữa tiếng chuông chùa. Nhưng mỗi đêm, trong mơ, nàng vẫn nghe giọng nói ấy — giọng Hư Không, trầm và xa xăm:
“Nếu yêu là đau, thì hãy để ta gánh phần đau ấy.”
Nàng mở mắt, nước mắt ướt gối. Bên ngoài, trăng non treo lơ lửng, soi bóng trên mặt nước, mờ ảo như ký ức.
Một buổi sáng, khi nàng đang nhặt củi, trời bỗng tối sầm. Gió nổi lên dữ dội, mây đen kéo đến, một luồng linh khí quen thuộc từ xa truyền đến. Lăng Tâm khựng lại, lòng run rẩy. Nàng biết luồng khí ấy — không thể lẫn vào đâu: Dạ Ly.
Từ đỉnh núi, một bóng người áo trắng đáp xuống, từng cánh hoa tàn bay quanh hắn như tro bụi. Khuôn mặt ấy vẫn như xưa — đẹp lạnh lùng, đôi mắt sáng như sao, nhưng giờ sâu thẳm đầy tội lỗi. Hắn bước chậm đến, dừng lại trước mặt nàng.
“Lăng Tâm…” giọng hắn nghẹn, “là ngươi thật sao?”
Nàng im lặng. Tay nắm chặt tràng hạt, nhưng không đáp. Hắn tiến lại gần, ánh mắt run rẩy:
“Ta tưởng ngươi đã tan vào hư vô. Ngươi biết ta đã làm gì suốt những năm qua không? Ta quỳ dưới Thiên Uyển ba nghìn ngày để cầu cho ngươi được siêu sinh.”
“Siêu sinh?” — nàng khẽ cười, giọng buồn như gió. “Ngươi nghĩ ta cần ngươi ban phước sao?”
“Ta không muốn ngươi khổ thêm nữa…”
“Ngươi nói vậy mà lòng không đau à? Chính ngươi đã khiến ta mất tất cả.”
Gió quét qua, áo nàng tung bay, đôi mắt không còn đỏ như trước mà trong suốt như mặt nước, phản chiếu hình hắn. “Dạ Ly, ngươi biết không? Ta từng muốn giết ngươi, từng muốn hủy cả thiên đạo chỉ để nhìn thấy ngươi sụp đổ. Nhưng giờ ta chẳng còn sức mà hận nữa.”
“Vì ngươi đã tha thứ?”
“Không.” — nàng khẽ lắc đầu. “Vì kẻ ta từng hận đã chết rồi, còn ngươi bây giờ chỉ là một linh hồn rách nát.”
Dạ Ly lặng người. Ánh mắt hắn dần trĩu xuống, mệt mỏi như trải qua ngàn năm cô độc. “Nếu có thể làm lại, ta thà phản Thiên Giới, phản vạn vật, chỉ để giữ ngươi bên mình.”
“Ngươi phản muộn rồi.”
Bầu trời trên cao vang tiếng sấm. Một luồng linh quang xé mây, giáng xuống. Trên tầng trời, Thái Hư Chân Quân và các Thượng Tiên đứng thành hàng, ánh mắt lạnh như băng.
“Ma tiên chuyển thế đã hiện hình,” tiếng phán vang vọng, “hôm nay, đạo trời phải được sửa.”
Lăng Tâm ngẩng đầu, mái tóc dài tung bay, đôi mắt sáng rực. “Lại là các ngươi. Bao kiếp rồi vẫn không buông tha.”
“Ngươi là nguy cơ của tam giới.”
“Hay là nỗi sợ của các ngươi?”
Cả thiên không rung chuyển. Dạ Ly quay lại, đứng chắn trước mặt nàng. “Muốn giết nàng, hãy giết ta trước.”
“Ngươi đã phản đạo một lần, Dạ Ly. Ngươi dám thêm lần nữa?”
“Ta không dám,” hắn đáp, “ta nguyện.”
Chân Quân giơ ấn pháp, linh khí ngưng tụ thành mũi thương ánh bạc. Ánh sáng lao xuống, chém toạc đất trời. Dạ Ly giơ tay, chắn lấy, máu phun như suối. Lăng Tâm hoảng hốt, hét lớn: “Dừng lại!”
Cơn giận trong nàng bùng nổ, đất nứt toác, cơn lốc linh lực trào ra. Không phải ma khí, mà là thứ ánh sáng trắng tinh khiết — sức mạnh của cả hai linh hồn đã hợp nhất.
Giữa ánh sáng, nàng đưa tay đỡ Dạ Ly. “Ngươi điên rồi.”
“Vì ngươi, ta vui lòng điên.”
Từ đôi tay nàng, linh lực tỏa ra, cuốn theo máu hắn, chữa lành từng vết thương. Nhưng đồng thời, Thái Hư Chân Quân lại kết thêm pháp ấn mạnh gấp mười, định xóa linh hồn cả hai.
Lăng Tâm nhìn lên, giọng trầm: “Nếu đạo trời không dung được tình người, thì đạo ấy sai rồi.”
Nàng dồn toàn lực, niệm chú Nhất Niệm Đoạn Thiên, luồng sáng trắng tràn ra, cuốn cả mười hai tiên nhân lên không. Bầu trời vỡ tung, mây tan thành tro. Từng ngôi sao như rơi xuống, lấp lánh quanh nàng và Dạ Ly.
Thiên Giới chấn động. Các vị tiên ngã xuống, linh khí hỗn loạn. Dạ Ly siết tay nàng, khẽ nói: “Ngươi sẽ bị xóa tên lần nữa.”
“Ta không sợ. Ta đã chết một lần vì hận, lần này ta sống vì yêu.”
Ánh sáng cuối cùng nổ tung. Từ đỉnh Linh Sơn, người ta chỉ thấy hai luồng sáng — một đỏ, một trắng — hòa làm một, bay vút lên trời, rồi tan giữa mây bạc.
Sau trận chiến ấy, không ai còn thấy Dạ Ly và Lăng Tâm nữa. Chỉ còn truyền thuyết kể rằng: giữa những đêm trăng non, trên đỉnh núi, người ta nghe tiếng chuông chùa vọng xuống, hòa cùng giọng hát ai oán nhưng thanh thoát. Người đời gọi đó là Thiên Mệnh Đoạn Tình, khúc ca của hai linh hồn đã vượt khỏi đạo trời, để lại tình yêu giữa cõi vô tận.