thiên mệnh hoa lệ

Chương 1: Thiên Mệnh Thức Tỉnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lạc Hoa bước vào rừng thông khi mặt trời vừa nhú lên, ánh sáng vàng rải khắp tán lá xanh. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng nhịp thở của đất trời. Ngôi làng nhỏ nơi cô sinh ra nằm yên bình dưới chân núi, nhưng từ khi phát hiện năng lực kỳ lạ trong mình, trái tim cô không còn thanh thản như trước nữa.

Cô nhớ lại khoảnh khắc tối qua, khi đang dọn sách trong nhà, bỗng thấy một vệt sáng xanh lướt qua bàn tay mình. Một luồng năng lượng ấm áp lan khắp cơ thể, khiến tim cô đập mạnh, hơi thở gấp gáp. Lúc đó, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác kỳ lạ ấy đã không rời cô suốt cả đêm.

Bước chân cô rón rén giữa rừng, mắt dõi theo những ánh sáng lấp lánh như bươm bướm nhỏ đang bay lượn. Đột nhiên, một tiếng kêu yếu ớt vang lên. Lạc Hoa dừng lại, nghiêng người, lắng nghe. Tiếng kêu đó nghe như của một sinh vật đang đau đớn. Cô nhíu mày, lặng lẽ đi theo hướng âm thanh.

Không xa, một sinh vật màu đỏ rực, giống một con chim nhưng thân hình nhỏ xíu đang mắc kẹt giữa đống đá. Mắt nó long lanh, lộ vẻ sợ hãi và đau đớn. Lạc Hoa cúi xuống, nhẹ nhàng:

“Đừng sợ… tớ sẽ giúp cậu.”

Cô đặt tay lên thân con linh thú, một luồng sáng xanh lướt qua bàn tay cô, bao quanh cơ thể sinh vật. Con linh thú rung rinh, rồi từ từ hồi sức. Lạc Hoa ngạc nhiên, tim đập nhanh. Đây là lần đầu tiên cô thấy năng lực của mình thực sự phát huy tác dụng ngoài ý muốn.

Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua, lá rừng bay tứ tung. Trước mắt cô xuất hiện một bóng người cao lớn, khoác áo trắng, dáng vẻ kiêu ngạo, ánh mắt sâu thẳm khiến không gian như lặng đi.

“Cô… là ai?” giọng trầm nhưng mang một sức nặng đặc biệt.

Lạc Hoa hơi giật mình, lùi một bước, vẫn không rời mắt khỏi bóng người.

“Tớ… tớ chỉ tình cờ thấy sinh vật này bị thương…” Cô hơi run giọng.

Bóng người tiến gần, ánh mắt lạnh lùng nhưng không hoàn toàn dữ tợn. Anh cúi xuống, nhìn con linh thú đỏ rực đang đứng im bên Lạc Hoa:

“Đó là Phượng Hoàng con, thuộc tộc linh thú của ta. Cô… đã chạm vào năng lực của nó.”

Lạc Hoa sững sờ. “Của… của anh?”

Nam thanh niên mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy nghi vấn:

“Cô có sức mạnh… hiếm thấy. Có lẽ… cô là Thiên Mệnh Chủ.”

Lạc Hoa không hiểu lắm, cảm giác tim mình vừa lo lắng vừa kỳ lạ. Cô bước lùi, nhưng ánh mắt không rời anh. “Thiên Mệnh Chủ… là gì?”

Anh đứng dậy, nhìn cô nghiêm nghị:

“Người có thể kết nối với linh thú, triệu hồi sức mạnh thiên mệnh. Chỉ một số ít người có khả năng này. Cô… là một trong số đó.”

Cô quay mặt đi, không dám tin vào tai mình. Hình như mọi thứ đang xảy ra quá nhanh. Nhưng cảm giác trong cơ thể cô, luồng sức mạnh vừa được giải phóng, thì rõ ràng không thể chối cãi.

Bỗng từ phía sau vang lên tiếng cười lảnh lót. Một cô gái trẻ, tầm tuổi Lạc Hoa, chạy tới, mắt sáng rực.

“Hoa… cậu đang làm gì ở đây vậy? Sao mặt mày tái mét thế?”

Lạc Hoa quay lại, thấy đó là Hạ Thần – cô bạn thân từ thời nhỏ, luôn lém lỉnh và hay trêu chọc cô.

“Tớ… tớ chỉ đang… cứu một sinh vật bị thương.” Lạc Hoa cố gắng trấn tĩnh.

Hạ Thần nhìn con linh thú đỏ rực, há hốc mồm:

“Ôi trời… cậu cứu một Phượng Hoàng thật sao? Thật là… quá kinh khủng!”

Lạc Hoa đỏ mặt, vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Cô không biết mình có thể nói gì thêm. Tạ Dật – nam thanh niên trước mặt – vẫn đứng im, ánh mắt nhìn cô sâu thẳm.

“Cô sẽ phải học cách kiểm soát sức mạnh này.” Anh nói, giọng nghiêm túc. “Nếu không, nó sẽ gây nguy hiểm cho chính cô và những người xung quanh.”

Lạc Hoa ngước lên nhìn anh, trong lòng vừa sợ vừa tò mò. Một phần cô muốn chạy trốn khỏi trách nhiệm này, nhưng một phần khác… lại muốn hiểu thêm về sức mạnh vừa thức tỉnh.

Con Phượng Hoàng nhỏ nhún vai, cất tiếng kêu trong sáng, như đang khích lệ cô. Lạc Hoa cúi xuống, chạm nhẹ vào lông nó, một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô.

“Tớ… sẽ học cách kiểm soát nó.” Cô thì thầm.

Tạ Dật gật đầu, ánh mắt có chút dịu đi, lần đầu tiên xuất hiện nụ cười nhẹ:

“Tốt. Hành trình của cô… sẽ rất khác biệt so với mọi người. Nhưng đừng lo, ta sẽ giúp cô.”

Cô nhìn anh, cảm giác vừa xa lạ vừa gần gũi. Trái tim cô nhói lên một nỗi xúc động lạ thường. Đây có lẽ là khởi đầu cho một hành trình mới, nơi cô sẽ gặp thử thách, khám phá năng lực, và… biết đâu, cả tình cảm định mệnh với chàng trai đứng trước mặt.

Rừng thông im lặng, chỉ còn tiếng gió lướt qua và tiếng Phượng Hoàng kêu vang như báo hiệu cho một thiên mệnh sắp thức tỉnh hoàn toàn.

Lạc Hoa hít một hơi thật sâu, bước chân vững vàng hơn. Dù chưa biết trước điều gì đang chờ đợi, cô biết mình không thể quay lại con đường bình thường nữa.

Bên kia ánh sáng, Tạ Dật nhìn cô, mắt lóe lên một tia hi vọng và bí ẩn. Hành trình Thiên Mệnh Hoa Lệ… bắt đầu từ đây.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×