Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua tán lá, trải dài trên con đường đất dẫn vào rừng. Lạc Hoa bước đi chậm rãi, tay vẫn ôm con Phượng Hoàng nhỏ, lòng còn ngổn ngang những câu hỏi. Sự kiện tối qua vẫn còn in rõ trong tâm trí cô: năng lực bỗng nhiên thức tỉnh, và chàng trai lạ mặt – Tạ Dật – xuất hiện như một phần của số phận mà cô chưa thể hiểu hết.
Con Phượng Hoàng nhỏ nhún vai, đôi mắt long lanh dõi theo từng bước chân cô. Lạc Hoa mỉm cười, cảm giác ấm áp trào dâng: sinh vật này dường như đã nhận ra cô, và cô cũng nhận ra một mối liên kết kỳ lạ với nó.
“Chắc mình phải học cách kiểm soát năng lực,” cô thầm nghĩ, bước vào khoảng sân nhỏ dưới tán cây cổ thụ.
Đột nhiên, một giọng trầm ấm vang lên:
“Cô đang nghĩ gì vậy?”
Lạc Hoa quay lại, thấy Tạ Dật đứng đó, dáng vẻ vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt có chút dịu đi so với hôm qua. Cô vội cúi đầu:
“Tớ… tớ chỉ muốn hiểu rõ về sức mạnh này.”
Tạ Dật tiến đến, giọng nghiêm túc:
“Sức mạnh của cô không chỉ là may mắn. Nó thuộc về Thiên Mệnh Chủ – những người có khả năng kết nối với linh thú. Và tộc linh thú chúng ta, không phải ai cũng có thể nhìn thấy hoặc chạm vào sức mạnh ấy.”
Lạc Hoa hơi ngẩn người. “Tộc linh thú? Là… giống như Phượng Hoàng này à?”
Anh gật đầu, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng sắc nét:
“Phượng Hoàng chỉ là một trong nhiều loài linh thú. Mỗi Thiên Mệnh Chủ sẽ có một linh thú định mệnh. Cô và Phượng Hoàng có mối liên kết đặc biệt – nó sẽ phản ứng với cảm xúc và ý chí của cô.”
Lạc Hoa chăm chú lắng nghe, tim đập nhanh. Nỗi sợ hãi xen lẫn háo hức tràn ngập tâm trí. Cô bỗng nhớ về những ngày tháng bình yên trước đây, khi cuộc sống chỉ xoay quanh học hành, bạn bè và những ngày hè rực nắng. Giờ đây, thế giới ấy dường như quá xa vời.
“Nhưng… tại sao sức mạnh này lại thức tỉnh ở mình? Mình không biết gì cả.” Cô bối rối.
Tạ Dật nhìn cô một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói:
“Thiên Mệnh thức tỉnh khi linh khí trong người cô hội tụ đủ, khi cảm xúc thật sự mạnh mẽ và ý chí không khuất phục. Nói cách khác, sức mạnh không tự nhiên xuất hiện, mà là do con tim cô đủ can đảm để chấp nhận nó.”
Lạc Hoa nghe mà tim rung lên. Những lời nói của anh vừa khiến cô sợ hãi, vừa khiến cô tò mò. Có lẽ mình… phải chấp nhận điều này, nếu không muốn bị sức mạnh này lấn át.
Hạ Thần từ phía sau chạy tới, nắm tay Lạc Hoa kéo đi:
“Hoa! Cậu trốn đi đâu một mình vậy? Nhìn mặt cậu tái mét như ma vừa xuất hiện!”
Lạc Hoa đỏ mặt, đẩy nhẹ cô bạn ra.
“Tớ… tớ đang tìm hiểu chuyện này thôi.”
Hạ Thần nghiêng người, mắt sáng lên như hiểu ra điều gì:
“Ồ, chuyện lớn rồi nhỉ? Cậu lại dính vào mấy thứ linh tinh này hả? Nhưng mà… nghe nói Thiên Mệnh Chủ mới thật là thú vị! Cậu sẽ triệu hồi linh thú, bay lượn trên trời xanh, đúng không? Nghe đã thấy hấp dẫn rồi!”
Lạc Hoa cười gượng, nhưng trong lòng vừa lo vừa hứng khởi. Cô biết hành trình phía trước sẽ không hề dễ dàng.
Tạ Dật đứng bên cạnh, mắt nhìn Lạc Hoa chăm chú. Anh nói:
“Cô cần luyện tập. Chúng ta sẽ bắt đầu từ những điều cơ bản nhất: kết nối tinh thần với linh thú, kiểm soát sức mạnh và học cách cảm nhận năng lượng linh khí quanh mình. Không chỉ là sức mạnh vật lý, mà còn là sự đồng cảm và hiểu biết về linh thú.”
Con Phượng Hoàng nhỏ nhún vai, cất tiếng kêu trong sáng, như thể đồng ý với lời anh. Lạc Hoa cúi xuống, chạm nhẹ vào lông nó, luồng năng lượng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
“Vậy… mình bắt đầu từ đâu?” cô hỏi, giọng còn run.
“Từ tâm trí,” Tạ Dật đáp, giọng trầm ấm. “Cô phải cảm nhận, chứ không phải chỉ dùng tay chạm hay lời nói. Linh thú không thể bị ép buộc, mà chỉ có thể đồng hành khi hai tâm hồn hòa nhịp.”
Lạc Hoa hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại. Cô hít thở chậm, để ý từng nhịp thở của bản thân, cảm nhận nhịp tim, cảm giác từng dòng khí chạy khắp cơ thể. Con Phượng Hoàng nhỏ bay lượn quanh cô, đôi cánh rung lên nhẹ nhàng, như phản hồi từng cảm xúc trong lòng cô.
Giây phút ấy, cô cảm nhận được một luồng sức mạnh dịu dàng nhưng mạnh mẽ, quấn quýt quanh cơ thể, vừa kỳ lạ vừa thân quen. Một cảm giác ấm áp tràn ngập, khiến cô không còn sợ hãi nữa.
Tạ Dật đứng bên, mắt chăm chú theo dõi, nhận ra sự tiến bộ ngay lập tức trong kết nối của Lạc Hoa. Anh nhíu mày:
“Tốt. Cô cảm nhận được linh khí, nhưng vẫn còn yếu. Cần luyện tập thường xuyên, và không được nóng vội. Nếu mất bình tĩnh, linh thú sẽ không hợp tác.”
Hạ Thần nhảy lên, hai tay đập vào nhau:
“Wow! Nghe như đang xem phim phiêu lưu vậy! Hoa à, cậu sẽ trở thành siêu anh hùng trong truyền thuyết thôi!”
Lạc Hoa cười, ánh mắt nhìn Tạ Dật:
“Cậu… có chắc sẽ giúp mình không?”
Anh hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm:
“Ta đã hứa. Khi cô chọn con đường này, ta sẽ ở bên cô. Nhưng… không hứa cô sẽ không gặp nguy hiểm. Cô phải chuẩn bị tinh thần.”
Cô gật đầu, lòng vừa hứng khởi vừa bồn chồn. Đây mới chỉ là buổi tập đầu tiên, nhưng cô cảm nhận được rằng mọi thứ sẽ không bao giờ trở lại bình thường.
Buổi chiều, họ cùng nhau luyện tập dưới ánh nắng rực rỡ. Lạc Hoa học cách cảm nhận luồng linh khí, truyền năng lượng của mình đến con Phượng Hoàng nhỏ. Những lần đầu tiên, Phượng Hoàng chỉ nhúc nhích, nhưng sau vài giờ luyện tập, nó bắt đầu bay lượn quanh cô, đôi cánh phát sáng lấp lánh.
Hạ Thần đứng bên cạnh cổ vũ, reo hò không ngừng:
“Hoa ơi, tuyệt vời! Cậu làm được rồi!”
Lạc Hoa mỉm cười, cảm giác hạnh phúc tràn ngập. Dù cơ thể mệt mỏi, tim cô vẫn nhảy từng nhịp phấn khích. Đây là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được sức mạnh của bản thân.
Tối hôm đó, khi mặt trời dần khuất sau núi, Lạc Hoa ngồi dưới gốc cây cổ thụ, Phượng Hoàng nhỏ bên cạnh. Cô nhìn lên bầu trời tím nhạt, ánh trăng lấp ló qua tán lá, ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Dù con đường phía trước thế nào, tớ sẽ không bỏ cuộc.” Cô thầm nhủ, lòng đầy quyết tâm.
Bên cạnh cô, Tạ Dật đứng lặng im, ánh mắt nhìn xa xăm nhưng sâu thẳm, ánh sáng từ Phượng Hoàng phản chiếu lên khuôn mặt anh, làm bừng lên một nét gì đó dịu dàng hiếm hoi. Có lẽ anh cũng cảm nhận được, giữa muôn ngàn thử thách sắp tới, tình cảm và niềm tin sẽ là thứ mạnh mẽ nhất.
Và thế là, hành trình luyện tập, khám phá năng lực, và bước vào thế giới bí ẩn của Thiên Mệnh Chủ chính thức bắt đầu. Những ngày tháng sắp tới sẽ đầy thử thách, nhưng đồng thời cũng chứa đựng những khoảnh khắc mà Lạc Hoa không bao giờ quên – niềm vui, tình bạn, và… tình yêu định mệnh đang dần nhen nhóm.