thiên mệnh hoa lệ

Chương 9: Nguy Hiểm Trên Núi Ma


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, ánh nắng xuyên qua sương mù, nhưng Núi Ma hiện ra như một bức tường u tối, che khuất phần lớn con đường phía trước. Đây là nơi học viện thường tổ chức thử thách nâng cao, chỉ dành cho những học viên xuất sắc nhất – và Lạc Hoa được chọn để tham gia cùng Tạ Dật.

Phượng Hoàng và Cáo Tinh đứng yên bên cạnh cô, ánh mắt long lanh, như báo hiệu cả ba sẽ cần phối hợp để vượt qua nguy hiểm.

“Mình phải thật cẩn thận,” Lạc Hoa thì thầm, lòng dấy lên cảm giác vừa háo hức vừa lo lắng.

Tạ Dật đứng bên, ánh mắt nghiêm nghị, giọng trầm:

“Núi Ma không giống bất kỳ thử thách nào trước đây. Năng lực linh thú và trí tuệ sẽ bị kiểm tra tối đa. Cô phải tập trung tuyệt đối.”

Khi họ tiến sâu vào Núi Ma, không gian trở nên âm u, các cột đá kỳ lạ mọc lên xen kẽ những khe hở phát ra luồng năng lượng tím. Không khí lạnh lẽo thấm vào từng kẽ da, khiến Lạc Hoa rùng mình.

Đột nhiên, từ bóng tối, Lý Tinh xuất hiện, mắt sáng rực, nụ cười mỉa mai:

“Lạc Hoa… nghĩ rằng mình đã sẵn sàng sao? Núi Ma không dễ dàng đâu. Hãy xem cô có đủ khả năng không.”

Cô ta búng tay, linh thú của Lý Tinh xuất hiện: một con hổ linh ma, ánh mắt đỏ rực, bước đi như tàng hình, sẵn sàng tấn công. Lạc Hoa thở sâu, đặt tay lên lưng Phượng Hoàng và Cáo Tinh, tập trung toàn bộ ý chí.

“Chúng ta cùng nhau làm được!” cô thì thầm.

Phượng Hoàng bay lên cao, phát hiện các chướng ngại vật ma thuật, trong khi Cáo Tinh dẫn đường dưới đất, phá các bẫy năng lượng. Lý Tinh lao tới, tạo ra luồng năng lượng hỗn loạn, ép Lạc Hoa phải phản ứng nhanh.

“Hoa! Cẩn thận!” Tạ Dật lao tới, hỗ trợ cô, ánh mắt trầm ấm nhưng đầy quyết đoán. Anh sử dụng năng lực điều khiển linh thú kết hợp chiến thuật với cô, phá thế áp đảo của Lý Tinh.

Trận chiến căng thẳng kéo dài, nhưng nhờ sự phối hợp tuyệt vời giữa Lạc Hoa và hai linh thú, họ dần chiếm ưu thế. Cảm giác tim đập dồn dập, adrenaline tràn ngập, nhưng đồng thời, trong lòng cô xuất hiện cảm giác hạnh phúc khi thấy Tạ Dật luôn bên cạnh, bảo vệ và phối hợp nhịp nhàng với cô.

Sau khi hổ linh ma của Lý Tinh bị đánh lui, cô ta thở hổn hển, ánh mắt nửa bất ngờ nửa không cam lòng:

“Không ngờ cô… lại mạnh như vậy.”

Lạc Hoa thở phào, tim vẫn còn đập nhanh, ánh mắt dõi theo Tạ Dật, cảm giác vừa lo lắng vừa hạnh phúc. Cô nhận ra rằng, thử thách trên Núi Ma không chỉ kiểm tra sức mạnh mà còn kiểm tra sự đồng điệu và tình cảm giữa chủ nhân và linh thú.

Tiếp theo, họ phải vượt qua Hẻm Núi Bóng Tối, nơi các sinh vật ma quái và năng lượng hỗn loạn liên tục xuất hiện. Lạc Hoa và Tạ Dật phối hợp, Phượng Hoàng dùng lửa thần tạo ánh sáng dẫn đường, Cáo Tinh tạo tấm chắn bảo vệ họ khỏi các luồng năng lượng.

“Không được lơ là,” Tạ Dật nhắc nhở, giọng trầm nhưng dịu dàng.

Họ tiến vào sâu hơn, nơi một cánh cổng đá cổ xuất hiện, phát ra luồng linh khí mạnh mẽ. Lạc Hoa cảm nhận năng lượng kỳ lạ, giống như có một sinh vật cổ xưa đang ngủ bên trong.

“Cẩn thận… cảm giác linh khí ở đây rất mạnh,” Tạ Dật nói, ánh mắt sắc bén.

Bỗng từ bóng tối, một sinh vật khổng lồ xuất hiện – một rồng bóng tối, mắt đỏ rực, vảy đen óng ánh. Linh khí tỏa ra khiến cả không gian rung chuyển, áp lực khủng khiếp đè lên Lạc Hoa và hai linh thú.

“Phượng Hoàng, Cáo Tinh, chúng ta làm được không?” cô thầm nhủ, lòng run lên nhưng kiên định.

Rồng bóng tối lao tới, thở ra luồng năng lượng làm mù cả ánh sáng xung quanh. Lạc Hoa phối hợp Phượng Hoàng và Cáo Tinh, tạo ra luồng năng lượng phản công. Tạ Dật lao tới, kết hợp sức mạnh của anh và Lạc Hoa, cả hai cùng đồng điệu với linh thú, tạo ra đòn tấn công chấn động.

Một trận chiến ác liệt nổ ra, ánh sáng và bóng tối giao tranh dữ dội. Lạc Hoa cảm nhận từng nhịp thở của linh thú, từng chuyển động của Tạ Dật, lòng tin vào bản thân và đồng đội trỗi dậy. Cuối cùng, nhờ sự phối hợp tuyệt vời, rồng bóng tối bị hạ gục, luồng linh khí dịu đi, ánh sáng tràn ngập núi.

Lý Tinh xuất hiện, nhưng chỉ đứng nhìn, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa thán phục. Cô nhận ra rằng, Lạc Hoa không chỉ mạnh mẽ mà còn sở hữu trí tuệ và khả năng phối hợp tuyệt vời.

Khi cả nhóm rời khỏi Núi Ma, trời đã chạng vạng, ánh nắng hoàng hôn chiếu qua núi, tạo nên khung cảnh huyền ảo. Lạc Hoa mệt nhưng hạnh phúc, ngồi bên Tạ Dật, ánh mắt chạm nhau.

“Hoa… cô đã làm rất tốt. Không chỉ mạnh mẽ, mà còn dũng cảm và thông minh,” Tạ Dật nói, giọng trầm ấm, ánh mắt dịu dàng.

Lạc Hoa đỏ mặt, tim rung lên, cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô nhận ra rằng, thử thách trên Núi Ma không chỉ giúp cô trưởng thành về năng lực, mà còn khiến tình cảm giữa cô và Tạ Dật trở nên sâu sắc hơn.

Đêm xuống, ánh trăng chiếu sáng Núi Ma, Lạc Hoa đứng bên linh thú, nhìn quang cảnh hùng vĩ trước mắt. Cô biết rằng, hành trình phía trước sẽ còn nhiều thử thách hơn, những cuộc chiến khó khăn hơn và những bí ẩn chờ khám phá. Nhưng giờ đây, cô không còn sợ hãi. Bởi bên cạnh cô có Phượng Hoàng, Cáo Tinh, có Tạ Dật đồng hành, và quan trọng nhất là bản thân cô – một Thiên Mệnh Chủ đang trưởng thành từng ngày.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×