Sáng sớm hôm sau, sương mù vẫn bao phủ học viện, tạo nên không gian huyền bí, yên ắng. Lạc Hoa bước qua những hành lang cổ kính, ánh sáng xuyên qua các ô cửa kính, vẽ lên sàn những mảng sáng lấp lánh. Cô cảm thấy không khí học viện hôm nay khác thường, như thể có điều gì đó đang chờ đợi cô khám phá.
“Phượng Hoàng, Cáo Tinh, các cậu cảm nhận được gì không?” cô thì thầm, tay đặt lên lưng hai linh thú.
Hai linh thú đồng loạt rung lên, ánh mắt long lanh dõi theo từng chuyển động xung quanh, như thể báo hiệu sự hiện diện của một luồng linh khí lạ.
Trong lúc cô quan sát, Lý Tinh bất ngờ xuất hiện, ánh mắt sắc bén, nụ cười mỉa mai thường trực trên môi:
“Lạc Hoa, hôm nay dường như cậu tò mò quá nhỉ? Hay lại muốn phá rối trật tự học viện?”
“Tớ chỉ muốn hiểu rõ hơn về nơi này thôi,” Lạc Hoa đáp, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt cảnh giác.
“Cẩn thận, không phải tất cả bí mật ở học viện đều tốt cho cô đâu,” Lý Tinh nhấn mạnh, rồi rời đi, để lại cảm giác bí ẩn khó chịu.
Lạc Hoa nhíu mày, cảm giác tò mò dâng lên. Cô biết, học viện không chỉ là nơi luyện tập năng lực mà còn chứa nhiều bí mật chưa được tiết lộ. Cô quyết định sẽ tìm hiểu, nhưng phải cẩn thận, tránh bị phát hiện.
Buổi sáng, cô cùng Tạ Dật luyện tập chiến thuật nhóm. Trong lúc nghỉ giải lao, Tạ Dật nhìn Lạc Hoa chăm chú:
“Cô đang suy nghĩ về điều gì?” anh hỏi, giọng trầm ấm.
“Mình… cảm giác học viện này có nhiều bí mật. Một số điều không rõ ràng lắm,” cô đáp, ánh mắt rực sáng tò mò.
Tạ Dật hơi nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén:
“Nếu cô muốn khám phá, phải chuẩn bị tinh thần. Một số bí mật có thể nguy hiểm. Nhưng tôi sẽ giúp cô.”
Lạc Hoa mỉm cười, tim rung lên, cảm giác ấm áp lan tỏa. Cô biết, bên cạnh mình, không chỉ có linh thú trung thành mà còn có Tạ Dật đồng hành.
Chiều tối, khi học viên nghỉ ngơi, Lạc Hoa lẻn ra khỏi phòng, theo dấu một luồng linh khí lạ dẫn tới một hành lang cũ ở tầng hầm học viện. Bức tường đá phủ rêu, ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn ma thuật chiếu lên từng mảng tường, tạo nên cảm giác vừa huyền bí vừa kỳ lạ.
“Phải thật cẩn thận,” cô thì thầm, ánh mắt dõi theo từng chuyển động quanh hành lang.
Bỗng một cánh cửa gỗ cổ xuất hiện trước mặt. Luồng linh khí mạnh mẽ phát ra từ khe cửa, khiến cô cảm nhận tim đập nhanh hơn. Lạc Hoa đặt tay lên nắm cửa, hít sâu, và từ từ mở ra.
Bên trong là một căn phòng đầy sách cổ và cổ vật linh thú, ánh sáng từ các tinh thể ma thuật phản chiếu tạo nên một khung cảnh huyền ảo. Các cuốn sách dày cộm, bìa da cũ kỹ, chứa đựng những kiến thức về linh thú, phép thuật, và những bí mật chưa từng được tiết lộ cho học viên.
“Đây là… thư viện bí mật của học viện sao?” cô thầm nhủ, mắt long lanh trước kho báu kiến thức.
Phượng Hoàng và Cáo Tinh đứng yên, mắt sáng rực, như thể báo hiệu sự nguy hiểm tiềm ẩn.
Đột nhiên, từ phía sau, một bóng người xuất hiện: Lý Tinh, ánh mắt sắc bén, giọng lạnh lùng:
“Không ngờ cô lại tìm ra nơi này… Cậu nghĩ mình có thể giữ bí mật chứ?”
Lạc Hoa hơi lùi lại, cảm giác căng thẳng dâng lên. Nhưng cô không sợ, đặt tay lên lưng linh thú, ánh mắt kiên định:
“Mình sẽ không để cô ngăn cản.”
Lý Tinh cười khẩy, linh thú của cô ta xuất hiện, ánh mắt đỏ rực, chuẩn bị tấn công. Cả hai linh thú của Lạc Hoa đồng loạt phát sáng, Phượng Hoàng tấn công từ trên cao, Cáo Tinh bảo vệ cô từ dưới đất. Một trận chiến nhỏ nổ ra, ánh sáng ma thuật lập lòe khắp phòng.
“Cẩn thận, Hoa!” Tạ Dật xuất hiện, lao vào hỗ trợ, ánh mắt trầm ấm nhưng đầy quyết đoán. Anh kết hợp chiến thuật với Lạc Hoa, giúp cô kiểm soát tình hình, phá thế áp đảo của Lý Tinh.
Sau vài phút căng thẳng, Lạc Hoa và Tạ Dật chiếm ưu thế, khiến Lý Tinh phải rút lui, ánh mắt nửa bất ngờ nửa không cam lòng.
“Cô… không tệ đấy, Lạc Hoa,” Lý Tinh nói, rồi biến mất, để lại cảm giác nguy hiểm và thách thức cho những lần gặp sau.
Lạc Hoa thở phào, ánh mắt dõi theo hai linh thú, cảm giác vừa mệt vừa hạnh phúc. Cô biết, học viện không chỉ dạy sức mạnh mà còn dạy trí tuệ, tinh thần đồng đội, và khả năng đối mặt nguy hiểm.
Tạ Dật nhìn cô, ánh mắt dịu dàng:
“Cô đã làm rất tốt. Không chỉ dũng cảm, mà còn thông minh trong cách xử lý tình huống. Tôi tự hào về cô.”
Lạc Hoa đỏ mặt, tim rung lên, cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô nhận ra rằng, mối quan hệ giữa cô và Tạ Dật không chỉ là đồng hành luyện tập mà còn là sự tin tưởng, tình cảm nhen nhóm.
Đêm xuống, ánh trăng chiếu qua các ô cửa kính, rọi lên căn phòng cổ, tạo nên cảnh tượng huyền bí. Lạc Hoa ngồi bên bàn, mở một cuốn sách cũ, đọc từng dòng chữ về linh thú, phép thuật và những bí mật học viện. Cô biết rằng, hành trình phía trước sẽ còn đầy thử thách, những trận chiến nguy hiểm, và cả những bí ẩn cần khám phá. Nhưng giờ đây, cô không còn sợ hãi. Bên cạnh cô có linh thú trung thành, có Tạ Dật đồng hành, và quan trọng nhất là bản thân cô – một Thiên Mệnh Chủ đang trưởng thành từng ngày.
Cảm giác kỳ diệu tràn ngập trong lòng Lạc Hoa khi cô nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng côn trùng rì rào bên ngoài và hơi thở của hai linh thú. Một tương lai đầy thử thách, tình cảm và phép thuật đang chờ cô phía trước, và cô biết rằng mình sẽ không lùi bước.