Tiếng gió rít từng hồi qua khe núi. Đêm cuối thu, bầu trời đen kịt không trăng không sao. Con đường quan đạo từ Nhạn Môn quan về phía Nam vắng tanh, chỉ có thỉnh thoảng tiếng vó ngựa xa xăm vọng lại, rồi mất hút nơi mù sương.
Một khách điếm cũ kỹ nằm nép mình bên vệ đường. Trên cổng treo tấm biển gỗ mòn vẹt, đề bốn chữ “Thanh Phong Lữ Quán”. Ánh đèn dầu leo lét hắt ra từ bên trong, lập lòe như hơi thở sắp tàn.
Trong khách điếm, vài kẻ lữ hành ngồi quanh bàn, tay cầm chén rượu lặng lẽ. Chủ quán là một lão nhân hói đầu, râu cằm lưa thưa, vừa lau bàn vừa cười giả lả:
“Khách quan đi đường vất vả, uống thêm chén rượu ấm, ngày mai khởi hành sớm cũng đỡ lạnh.”
Lời nói chưa dứt thì ngoài cửa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Cánh cửa gỗ bị xô mạnh, gió lạnh ùa vào làm đèn dầu chao nghiêng. Bốn gã đại hán áo đen bước vào. Gương mặt bọn chúng hầm hầm sát khí, ngang ngược chiếm lấy bàn giữa.
“Chủ quán! Rượu ngon, thịt nóng, mang lên hết!” – tên cầm đầu quát lớn.
Chủ quán mặt tái nhợt, vội vàng chạy đi. Không khí trong điếm chợt ngột ngạt, mọi người cúi đầu, chẳng ai dám hó hé.
Bên góc xa, một thiếu niên khoảng mười bảy tuổi ngồi lặng lẽ. Quần áo cũ bạc màu, bên hông chỉ có thanh kiếm gỉ sét. Hắn chính là Trần Phong, mồ côi từ nhỏ, sống nay đây mai đó, mới rời khỏi ngôi làng nhỏ ở biên ải vài hôm trước.
Trần Phong cúi đầu ăn cơm, cố tỏ ra mình chẳng liên can. Nhưng trong lòng mơ hồ bất an: bọn áo đen này, khí thế như người trong giang hồ, e rằng không phải hạng thường.
Một hồi sau, bỗng nhiên ngoài cửa lại vang lên tiếng vó ngựa. Một bóng người áo trắng phi thân vào, bước chân nhẹ như gió. Đó là một nữ tử dung nhan tuyệt sắc, đôi mắt sáng lạnh lùng. Nàng chính là Bạch Tố Y – con gái nhà họ Bạch, nổi danh vùng Giang Nam.
Nữ tử nhìn quanh, chợt ánh mắt chạm vào bàn của bọn áo đen, liền cau mày:
“Các ngươi còn dám xuất hiện ở đây?!”
Tên cầm đầu bật cười, rút trường đao:
“Hừ, con nhóc Bạch gia! Ngươi tưởng thoát khỏi tay Ma giáo bọn ta dễ vậy sao?”
Lời chưa dứt, cả khách điếm lập tức biến thành trường quyết đấu.
Đao quang lóe sáng, bàn ghế vỡ tung. Khách điếm nhỏ bé ngập trong tiếng gào thét, tiếng binh khí va chạm. Bạch Tố Y thân pháp như hạc trắng giữa đêm, trường kiếm vẽ nên từng đường sáng lạnh. Ba gã áo đen bị chém ngã lăn ra sàn.
Chỉ còn tên cầm đầu, nội công thâm hậu, đánh ra một chưởng khiến mái ngói rung chuyển. Bạch Tố Y chống đỡ nhưng khó giành phần thắng.
Trong lúc ấy, Trần Phong vốn định lẩn tránh, nhưng ánh mắt vô tình chạm vào ánh nhìn của nữ tử. Trong khoảnh khắc ấy, hắn bỗng nhớ lại lời người sư phụ nuôi dưỡng mình từng dặn:
“Gặp chuyện bất bình, nếu không ra tay, cả đời sẽ hối hận.”
Nghĩ vậy, Trần Phong nghiến răng, rút thanh kiếm gỉ sét, lao tới.
Một kiếm chém ra, tưởng chừng vô lực, nhưng không ngờ mũi kiếm phát sáng xanh nhạt, kình lực ẩn chứa kinh hồn. Tên đại hán áo đen cả kinh, vội vàng lùi lại, nhưng vẫn bị sượt qua bả vai, máu bắn tung.
Hắn gầm rú: “Khốn kiếp! Ngươi là ai?!”
Trần Phong ngây người, chính bản thân hắn cũng không tin được cú kiếm vừa rồi lại phát ra uy lực kỳ dị như vậy. Bạch Tố Y tranh thủ cơ hội, bồi thêm một chiêu, chém gục kẻ thù.
Cả khách điếm trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng thở dốc và mùi máu tanh nồng.
Lão chủ quán run rẩy bước ra, mặt trắng bệch:
“Các vị... các vị làm ơn đi đi, đêm nay sát khí quá nặng, e nơi này chẳng giữ nổi nữa...”
Bạch Tố Y thu kiếm, liếc nhìn Trần Phong đầy nghi hoặc:
“Thiếu hiệp... vừa rồi là chiêu gì? Thanh kiếm này... có lai lịch gì?”
Trần Phong bối rối, nhìn xuống thanh kiếm gỉ sét trong tay. Nó vốn chỉ là vật duy nhất còn sót lại bên cạnh cha mẹ khi hắn được nhặt về. Hắn lắc đầu:
“Ta... cũng không rõ...”
Nữ tử cau mày, trong mắt ánh lên một tia sáng:
“Không rõ? Vậy e rằng, số mệnh ngươi đã vướng vào cuộc chiến giang hồ này rồi.”
Ngoài sân, tiếng ngựa hí vang dội. Từ xa, từng tốp hắc y nhân khác đang lao đến. Đêm tối bỗng chốc trở nên dồn dập, như báo hiệu một cơn bão máu mới bắt đầu...
(Chương 1 kết thúc)