thiên mệnh kiếm chủ

Chương 2: Mảnh tàn đồ huyền bí


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngoài khách điếm, tiếng vó ngựa dồn dập như sấm. Đèn lửa lập lòe, bóng người hắc y ùn ùn kéo đến. Mùi máu tanh trong gió khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Trần Phong nắm chặt thanh kiếm gỉ sét, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Hắn chưa từng giết người, nhưng trận vừa rồi đã ép hắn phải ra tay. Đến giờ vẫn còn thấy bàn tay run run, chẳng rõ là sợ hãi hay do khí huyết dâng trào.

Bạch Tố Y đưa mắt nhìn ra cửa, giọng bình thản nhưng lạnh lùng:

“Đây là người của Ma giáo. Bọn chúng quyết không buông tha. Thiếu hiệp, nếu còn ở đây, e rằng sẽ liên lụy đến cả ngươi.”

Trần Phong cắn răng:

“Ta đã rút kiếm, thì chẳng thể lùi.”

Nói dứt lời, hắn bất giác nhớ đến lời sư phụ nuôi dạy mình: *“Người luyện võ, cái trọng nhất là một chữ tâm. Đã can dự thì không được quay đầu.”*

---

Những kẻ hắc y bên ngoài ùa vào, ánh đao sáng lạnh, tiếng hô hét vang trời. Cuộc hỗn chiến lại bắt đầu.

Trần Phong và Bạch Tố Y kề vai tác chiến. Nữ tử trường kiếm tung hoành, thân pháp như dải lụa trắng giữa bóng đêm. Trần Phong thì vụng về, song lạ thay, mỗi lần hắn vung kiếm, trong lưỡi sắt cũ kỹ lại phát ra luồng sáng xanh nhạt, khiến kẻ địch sợ hãi né tránh.

Máu đổ, tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp. Cuối cùng, bọn hắc y bị chém ngã gần hết, những kẻ còn sống sót vội tháo chạy, bỏ lại thi thể rải rác khắp sân khách điếm.

---

Trong khoảnh khắc yên tĩnh ấy, Bạch Tố Y nhặt lên một vật từ thi thể tên hắc y cầm đầu. Đó là một tấm da dê cũ kỹ, chỉ bằng bàn tay, rìa cháy sém. Trên đó có khắc những đường nét ngoằn ngoèo như bản đồ.

Nàng cau mày:

“Đây… chẳng phải là mảnh tàn đồ mà giang hồ đồn đại bấy lâu nay sao?”

Trần Phong tò mò:

“Tàn đồ gì?”

Bạch Tố Y ngẩng đầu, mắt nhìn xa xăm:

“Tương truyền, hơn trăm năm trước, trong loạn thế, có một tuyệt thế cao nhân chế tạo ra *Thiên Mệnh Kiếm*. Thanh kiếm ấy đủ sức chấn nhiếp thiên hạ, định đoạt số mệnh võ lâm. Nhưng kiếm thất truyền, chỉ để lại tấm bản đồ dẫn đường, bị xé thành bốn mảnh. Mảnh này… là một trong số đó.”

Nói đoạn, nàng nhìn Trần Phong, ánh mắt thoáng nghi hoặc:

“Thanh kiếm gỉ sét trong tay ngươi… rất có thể chính là chìa khóa mở ra bí mật Thiên Mệnh Kiếm.”

Trần Phong thoáng ngẩn người. Hắn chỉ biết đây là vật duy nhất còn lại của cha mẹ, chưa từng nghĩ nó lại có lai lịch lớn lao đến vậy.

---

Trong khi cả hai đang bàn bạc, lão chủ quán hốt hoảng chạy đến, thấp giọng nói:

“Nhị vị… đêm nay sát khí nặng nề quá, bần dân e nơi đây không giữ nổi. Ma giáo đã lần ra dấu vết, e rằng mai này sẽ còn kéo đến. Nếu muốn toàn mạng, xin hãy rời đi ngay trong đêm.”

Bạch Tố Y gật đầu, thu mảnh tàn đồ vào trong áo. Nàng ngoảnh nhìn Trần Phong:

“Nếu đã nhúng tay, thì đường này không còn lối quay lại. Muốn sống sót, ngươi hãy đi cùng ta.”

Trần Phong hít một hơi dài, siết chặt thanh kiếm. Trong lòng hắn chợt dấy lên một ngọn lửa kỳ lạ – vừa lo sợ, vừa háo hức. Hắn biết, kể từ đêm nay, cuộc đời mình đã bước vào một ngả rẽ mới.

---

Trời gần sáng. Sương mù dày đặc, ánh bình minh còn chưa ló. Trần Phong và Bạch Tố Y lặng lẽ rời khách điếm, để lại phía sau là cảnh hoang tàn, máu loang đầy đất.

Đi đến lưng chừng núi, bỗng nhiên có tiếng sáo réo rắt vang lên, âm điệu ma mị như từ địa ngục vọng về. Ngay sau đó, một bóng người mặc áo bào đen dài hiện ra từ màn sương. Khuôn mặt hắn che kín bởi mặt nạ trắng, đôi mắt sáng quắc lạnh lùng.

Bạch Tố Y biến sắc, thấp giọng:

“Không ngờ… chính hắn cũng xuất hiện!”

Trần Phong chau mày:

“Hắn là ai?”

Nữ tử siết chặt chuôi kiếm, giọng run run nhưng đầy căm hận:

“Hắc Vô Thường – hộ"


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×