Đêm buông xuống trấn Thanh Hà, ánh đèn lồng đỏ rực giăng khắp các ngã đường. Trong quán trọ Tiểu Vân Lâu, Lâm Phong ngồi xếp bằng, lặng lẽ điều tức, nội tức lưu chuyển chậm rãi trong mạch huyết. Hắn cảm nhận rõ từng luồng khí nóng từ đan điền bốc lên, hòa vào tứ chi bách huyệt. Dù vết thương trên vai vẫn còn đau âm ỉ, nhưng so với mấy ngày trước, tiến bộ đã rõ rệt.
Dương Tấn đang luyện kiếm ngoài sân, thân pháp nhẹ như hạc, chiêu thức vững chãi. Lâm Phong nhìn qua khe cửa, khẽ nói một mình:
— Người như huynh ấy... đúng là võ giả chính tông.
Ngọc Nhi lúc này đang thắp nến trong phòng bên cạnh. Ánh sáng từ ngọn nến hắt lên khuôn mặt nàng, khiến đôi mắt long lanh như mặt nước hồ thu. Nàng quay sang, nhẹ gọi:
— Lâm công tử, thương thế có đỡ hơn chưa?
Lâm Phong gật đầu:
— Tạ tiểu thư quan tâm. Đã khá nhiều rồi.
Ngọc Nhi nhìn hắn một lúc rồi quay đi. Nhưng chỉ vài khắc sau, từ phía mái nhà vang lên một tiếng "soạt" rất khẽ. Ngay sau đó, đèn trong phòng phụt tắt. Cả gian trọ chìm vào bóng tối.
Lâm Phong lập tức cảm nhận được sát khí. Hắn bật dậy, vận khí vào chân, lao ra khỏi phòng, đồng thời hô lớn:
— Có thích khách!
Ngay khi hắn vừa hô lên, ba bóng đen từ mái nhà phóng xuống. Mũi kiếm lạnh như băng chém xé không khí lao thẳng về phía Lâm Phong. Hắn nghiêng người tránh, vung tay đánh bật một kiếm, nhưng vẫn bị lưỡi đao xé rách tay áo, máu bắn ra.
— Giết hắn! Không để lại nhân chứng!
Một tên quát lên. Nhưng ngay lúc đó, một luồng kiếm quang từ bên hông bắn ra như tia chớp. Dương Tấn đã xuất hiện, thân ảnh như quỷ mị, một chiêu đánh bay hai tên ra xa.
— Ngươi ổn chứ, Lâm Phong?
— Vẫn còn sống.
Tên còn lại là cao thủ. Y vận nội công cực mạnh, mỗi chiêu đều có sát khí dày đặc. Hắn tung ra một đòn "Huyết Ảnh Xuyên Tâm", một chiêu độc môn của Tà Ảnh Môn. Kiếm ảnh như rắn độc cuốn lấy cổ họng Lâm Phong.
Lâm Phong nghiến răng, toàn thân vận nội tức Thiên Mệnh Thần Công, lách người nửa bước, đồng thời xoay tay tấn công vào huyệt Kiên Tĩnh. Nội khí trào dâng, tạo thành một lực bộc phát bất ngờ khiến tên thích khách lùi lại ba bước.
— Thằng nhãi này... mới vài ngày mà đã có nội công?
Dương Tấn không bỏ lỡ thời cơ, trường kiếm vung lên, chiêu "Đảo Hải Nghịch Lưu" từ trên bổ xuống như sấm sét. Tên thích khách không kịp đỡ, trúng kiếm vào vai, máu tuôn xối xả.
Hắn trừng mắt nhìn Lâm Phong, thét lớn:
— Thiên Mệnh Thần Công... tuyệt đối không thể để tồn tại!
Nói đoạn, hắn rút ra một lưỡi đoản kiếm tẩm độc, lao thẳng về phía Lâm Phong lần nữa. Nhưng lần này, Lâm Phong không lùi. Hắn vận khí vào song chưởng, tung ra chiêu "Phản Mạch Kình Tâm", mượn lực phản lực, đập trúng ngực tên kia.
Một tiếng "phụp" khô khốc vang lên. Đối phương bay ngược ra sau, đập vào cột gỗ, máu mồm phun thành vòi.
Cả quán trọ chìm vào im lặng.
Dương Tấn thu kiếm, cau mày:
— Tà Ảnh Môn truy sát ngươi không ngừng. Bọn chúng không đơn giản chỉ vì một bộ bí kíp.
Ngọc Nhi chạy tới, gương mặt tái xanh:
— Có người báo tri phủ rồi. Chúng ta phải rời trấn thôi. Phụ thân muội có thể giúp!
Lâm Phong siết nắm tay, ánh mắt lạnh như sương:
— Bọn chúng muốn ta chết, thì ta sẽ sống để cho chúng thấy: Thiên Mệnh... không phải để giết, mà là để nghịch!