Trời phương Nam nổi gió. Gió thổi qua những cánh đồng khô nứt, cuốn bụi đất mịt mù che khuất cả vầng dương đang hấp hối nơi chân trời. Cơn hạn kéo dài ba tháng khiến dân trong mười ba châu khổ sở, sông cạn, cá chết, ruộng đồng cháy xém. Người người tin rằng, Thần Mưa đã quay lưng với nhân gian.
Tại tế đàn Linh Châu, trống tế vang lên trầm đục. Tiếng chuông đồng hòa cùng tiếng tụng kinh rền rĩ, lan xa giữa không trung u uất.
Giữa trung tâm tế đàn, một cô gái trẻ mặc áo trắng, cổ tay đeo xích bạc, tóc dài buông xõa, khuôn mặt xanh xao như tuyết. Đôi mắt nàng không có oán hận, chỉ là một vẻ bình thản đến đáng sợ — như thể đã chấp nhận kết cục này từ lâu.
“Nữ tế Lạc Vi, tiến lên!” – giọng tế quan vang vọng như dao khắc vào xương tủy.
Nàng bước lên bậc đá, từng bước nhẹ mà nặng tựa ngàn cân. Dưới kia, hàng nghìn người dân phủ phục, cầu xin Thần Mưa thương xót. Trong đám đông, một bà lão khóc nấc, gọi tên ai đó, nhưng tiếng khóc lập tức bị trống lễ át đi.
Bên trên, tế quan cầm cuốn da dê cổ, đọc to lời chú bằng thứ ngôn ngữ đã thất truyền. Từng chữ phát ra là từng luồng khí âm lạnh tràn ra, khiến ngọn lửa tế tự bập bùng như sắp tắt.
Bốn người mặc giáp đồng tiến lên, giữ chặt hai tay Lạc Vi, ép nàng quỳ xuống trước tượng thần cao mười trượng. Tượng khổng lồ ấy đã sứt mẻ, đôi mắt đá đen như nhìn thấu mọi linh hồn.
“Hỡi Thần Mưa Vĩnh Tịch, con xin dâng máu của người trong sạch nhất nơi nhân gian này, đổi lấy giọt nước cứu sinh.”
Một lưỡi dao nghi lễ lạnh lẽo đưa đến trước mặt. Lạc Vi ngẩng đầu nhìn bầu trời không mây, đôi môi khẽ run.
Nàng nhớ về những ngày còn nhỏ, vẫn hay đứng trước giếng làng cầu nguyện cho mưa đến. Năm ấy, mẹ nàng bị bệnh nặng, nàng cầu suốt bảy ngày, nhưng trời không một giọt nước. Mẹ chết, dân làng đổ lỗi cho “đứa bé bị thần ruồng bỏ”. Từ đó, Lạc Vi không còn cầu xin gì nữa.
“Nếu có kiếp sau, xin đừng làm nữ tế.” – nàng khẽ nói, giọng như gió.
Dao hạ xuống, máu đỏ trào ra, hòa với mảnh vải trắng dưới chân tượng. Một tia sét nổ vang, xé toạc bầu trời. Mưa… không rơi. Chỉ có sấm chớp dữ dội giáng xuống tế đàn. Tượng Thần Mưa nứt toác, những luồng sáng tím tràn ra như máu thần. Gió nổi dậy, lửa tắt, đất rung chuyển.
Người dân hoảng loạn bỏ chạy, tiếng la thất thanh vang dội. Tế quan chưa kịp phản ứng thì nền đá dưới chân Lạc Vi vỡ vụn. Một luồng sáng lạ từ lòng đất bốc lên, cuốn lấy nàng. Mọi thứ chìm vào bóng tối vô tận.
Nàng mở mắt.
Không còn tiếng trống, không còn tế đàn, không còn người.
Chỉ có một bầu trời tím rực như được nhuộm bằng máu khô.
Gió ở nơi này lạnh như băng, thổi qua những cây cột đổ nát. Mặt đất phủ đầy tro tàn, và xa xa, những ngọn núi trôi nổi giữa không trung. Dưới chân nàng là tấm đá khắc cổ ngữ mà nàng chưa từng thấy. Dòng máu trên cổ tay vẫn ấm, nhưng vết thương đã không còn.
“Đây… là đâu?” – nàng khẽ hỏi, nhưng giọng nói tan vào hư không.
Một âm thanh vọng lại, khàn khàn như gió qua kim loại:
“Giới Thứ Ba.”
Nàng giật mình quay lại.
Một người đàn ông đứng cách đó vài bước, cao lớn, khoác áo choàng đen, mái tóc rối bay theo gió, trên vai là một thanh kiếm dài lạ lẫm. Ánh mắt hắn như lưỡi dao lạnh cắt vào không khí.
“Ngươi là ai?” – Lạc Vi lùi lại.
“Ta… cũng không biết nữa.” – Hắn cười nhạt. “Ta chỉ nhớ lúc mở mắt đã ở đây. Và ngươi… hình như là người đầu tiên còn sống ta gặp.”
Hắn bước lại gần, ánh sáng tím phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú nhưng mỏi mệt. Trên giáp ngực có khắc những ký tự kỳ dị giống như mạch điện đang chảy sáng.
“Đừng lại gần!” – Lạc Vi cầm lấy hòn đá phòng thân.
Người kia ngước lên nhìn trời: “Đừng sợ. Nếu ta muốn giết, ngươi đã không còn nói được nữa rồi.”
Nàng nín lặng. Câu nói ấy nghe đáng sợ, nhưng lại có chút gì đó… chân thật.
Gió nổi lên, cuốn theo tro bụi và những bóng hình mờ ảo. Hàng trăm linh hồn bay lượn trên cao, vỡ vụn thành từng mảnh sáng rồi tan biến. Cảnh tượng ấy khiến Lạc Vi rợn người.
“Đây là cõi chết sao?” – nàng hỏi.
“Không.” – người đàn ông đáp, mắt vẫn nhìn lên bầu trời đầy khe nứt sáng tím. – “Đây là nơi nằm giữa sống và chết. Người ta gọi nó là Giới Thứ Ba.”
Nàng im lặng, lòng tràn ngập sợ hãi và tò mò.
“Vậy… làm sao để thoát khỏi đây?”
“Không ai thoát được. Ít nhất là chưa từng.” – Hắn quay sang nhìn nàng, trong mắt lấp lánh ánh sáng tím – “Nhưng có lẽ, ngươi khác.”
“Khác?”
“Ngươi có hơi thở, có máu chảy. Còn ta – ta chỉ là thứ tồn tại vì chưa thể biến mất.”
Hắn chìa tay ra: “Nếu muốn sống, đi cùng ta. Còn nếu muốn chết, cứ ở lại đây và đợi linh hồn ngươi bị gió nuốt.”
Lạc Vi nhìn bàn tay đó. Dưới nền trời rạn nứt, ánh sáng đỏ chiếu qua những kẽ đá, làm tay hắn như đang bốc cháy. Một phần trong nàng muốn chạy, nhưng phần còn lại – không hiểu sao – lại muốn tin hắn.
“Ngươi tên gì?” – nàng hỏi khẽ.
“Tần Khương.”
Nàng nắm lấy tay hắn. Ngay khoảnh khắc ấy, mặt đất rung chuyển, và từ xa vang lên tiếng gào thét của hàng ngàn linh hồn. Bầu trời tím rách toạc, một dòng sông ánh sáng đổ xuống như lửa. Những bóng đen khổng lồ trườn ra từ khe nứt, hình thù quỷ dị, không mắt không miệng.
Tần Khương kéo nàng chạy.
“Đừng nhìn lại!”
“Đó là gì?”
“Là Ảnh Ma – thứ nuốt mọi ký ức còn sót lại!”
Tiếng gió rít như lưỡi cưa xé không gian. Từng hình người bằng khói đuổi theo, cánh tay dài vô tận. Lạc Vi vấp ngã, máu tràn nơi đầu gối, nhưng Tần Khương không buông tay. Hắn chém xuống một đường, lưỡi kiếm sáng lên chói mắt, tạo ra vệt sáng chia đôi mặt đất.
Từ đường nứt đó, những ký tự cổ tự bay ra, xoắn lấy nhau như chuỗi xích sáng. Ảnh Ma rú lên thảm thiết rồi tan biến vào hư vô.
Hơi thở nặng nề, hai người đứng giữa đống tro tàn còn bốc khói.
Lạc Vi nhìn quanh, ngỡ như cõi này chẳng có lối thoát nào.
“Ngươi là gì?” – nàng hỏi.
Tần Khương cười nhạt: “Một kẻ đã chết, nhưng không được quyền biến mất.”
“Ngươi… từng là người?”
“Có lẽ. Nhưng lâu quá rồi, ta chẳng nhớ nổi nữa.” – ánh mắt hắn hướng về phương xa, nơi những tòa thành trôi nổi giữa không trung, lơ lửng trong biển mây đen đặc.
Một tia chớp khác lóe lên. Trên bầu trời, nàng thấy những biểu tượng khổng lồ xoay tròn như bánh răng – dường như toàn bộ thế giới này đang vận hành theo một cơ chế xa lạ, không thuộc về nhân gian.
Lạc Vi bỗng cảm thấy tim đập mạnh. Có gì đó trong nàng đang thức tỉnh – một giọng nói mơ hồ vang lên từ sâu trong tâm trí:
“Ngươi… chính là cửa.”
Nàng siết chặt tay, run rẩy: “Ai… ai vừa nói?”
Tần Khương liếc nhìn, vẻ mặt thay đổi: “Ngươi nghe thấy nó rồi à?”
“Cái gì?”
“Tiếng gọi của Giới.”
Hắn khẽ cười, nụ cười pha lẫn bi thương:
“Xem ra… định mệnh lại bắt đầu rồi.”
Bầu trời trên cao bỗng nứt ra thêm một đường dài, mưa tím rơi xuống đất như máu rơi từ vết thương của thế giới.
Lạc Vi ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên tia sợ hãi – và trong mưa, bóng nàng hòa vào ánh sáng của tế đàn xưa, như chưa từng tắt.