Sau cơn mưa tím, mặt đất chìm trong ánh sáng mờ đục. Mọi vật như phủ một lớp tro lấp lánh, giữa không gian lạnh lẽo chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu xuyên qua những cột đá gãy đổ.
Lạc Vi ngồi phịch xuống, bàn tay run rẩy. Máu từ vết thương đầu gối thấm vào nền đất đen, bốc khói mờ mờ.
“Cả đất này… đang ăn máu người sao?” – nàng khẽ hỏi, giọng nghẹn lại.
Tần Khương khụy một gối xuống, rút thanh kiếm từ mặt đất ra. Ánh sáng từ lưỡi kiếm yếu dần, chỉ còn le lói ở phần chuôi.
“Ở Giới Thứ Ba, mọi thứ đều cần năng lượng để tồn tại. Máu người sống là thứ hiếm có nhất. Nơi đây thích nó, vì ngươi là sinh vật duy nhất còn mang hơi thở.”
“Vậy còn ngươi?”
Hắn khẽ cười, giọng khô khốc: “Ta không còn thuộc về sống, nhưng cũng chẳng chịu chết.”
Lạc Vi im lặng. Nàng nhìn quanh, chỉ thấy từng mảng đất nứt nối liền với nhau bằng những cây cầu đá lơ lửng, mỗi bước đi đều cảm giác như rơi vào vực sâu không đáy. Xa xa, một quầng sáng màu ngọc chiếu lên trời – nơi ấy là một thành phố trôi nổi, chậm rãi xoay trong không trung.
“Đó là gì?” – nàng hỏi, chỉ tay về hướng xa.
“Thành Trôi.” – Tần Khương đáp. – “Nơi linh hồn tụ họp. Nếu có đường ra, thì manh mối nằm ở đó.”
Nàng ngập ngừng: “Ngươi chắc chứ? Trông nơi ấy… chẳng giống nơi của người sống.”
“Vì nó chưa bao giờ là của người sống.” – hắn nói, rồi đứng dậy. – “Đi thôi, ở lại đây lâu, Ảnh Ma sẽ quay lại.”
Hai người bắt đầu bước đi. Họ băng qua những vùng đất trôi giữa hư không, nối nhau bằng cầu đá nứt gãy. Dưới chân là vực xoáy khổng lồ, nơi từng đốm sáng nhỏ như sao băng rơi xuống rồi biến mất.
Đi được một quãng, Lạc Vi bỗng nghe tiếng thì thầm khe khẽ – không rõ từ đâu vang lên.
“Lạc Vi… trả lại ta… máu của ngươi…”
Nàng giật mình quay phắt lại, nhưng phía sau chỉ có gió.
“Ngươi nghe thấy không?”
Tần Khương không quay đầu: “Đừng đáp. Đó là linh hồn chưa được siêu thoát. Một khi ngươi thừa nhận tiếng gọi, chúng sẽ nhập vào thân thể ngươi.”
“Nhập… vào?”
“Chúng muốn sống lại. Thứ duy nhất có thể khiến chúng hồi sinh là thân xác có máu.”
Lạc Vi cắn môi, lặng lẽ bước sát hơn bên cạnh hắn. Mỗi bước đi, nàng cảm thấy không khí xung quanh lạnh thêm một chút, tiếng thì thầm càng nhiều hơn, như cả thế giới này đang nói chuyện với nàng bằng giọng của những người đã chết.
Họ đi qua một khu rừng u tối. Cây trong rừng không có lá, chỉ là những thân gỗ trắng như xương người, đầu cành mọc ra những viên cầu sáng lơ lửng, giống như mắt đang dõi theo từng bước chân.
“Đây là… rừng linh hồn?”
“Phải.” – Tần Khương gật đầu. – “Mỗi viên sáng kia là một linh hồn từng được tế hiến. Khi Giới Thứ Ba hình thành, chúng bị giam lại trong cây, vĩnh viễn không được siêu sinh.”
“Vậy nếu phá cây, chúng sẽ được tự do?”
“Không.” – hắn đáp, mắt nhìn thẳng – “Chúng sẽ hóa thành Ảnh Ma.”
Một cơn gió lướt qua. Các viên cầu sáng rung rinh, phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ như tiếng khóc. Lạc Vi rùng mình.
“Ta ghét nơi này.” – nàng khẽ nói.
“Ngươi chưa thấy những nơi tệ hơn đâu.” – Tần Khương buông giọng. – “Giới này có bảy tầng. Rừng Linh Hồn chỉ là tầng thứ nhất.”
“Còn tầng cao nhất?”
“Tầng bảy – Thiên Điện. Nơi trú ngụ của những vị Thần bị lãng quên.”
Lạc Vi ngẩng lên, ánh mắt chạm phải vầng sáng mờ phía trời cao. Cảm giác như có ai đó đang nhìn xuống, thấu hiểu tất cả.
Họ băng qua khu rừng, đến khi bầu trời chuyển sang màu lam lạnh, một cơn gió lạ thổi lên – và từ xa, tiếng chuông ngân vang.
“Tiếng chuông ấy…” – nàng khẽ nói.
“Là từ Thành Trôi.”
Trước mắt họ, một cánh đồng ánh sáng trải dài, trên đó nổi lên vô số bậc thang bằng tinh thể, dẫn lên thành phố đang lơ lửng. Tường thành trong suốt, phản chiếu bầu trời tím, còn bên trong là những tòa tháp như được đúc từ giấc mơ.
Nhưng khi họ bước gần hơn, Lạc Vi nhận ra những “người” trong thành đều trong suốt – là linh hồn. Họ bước đi, nói cười, sinh hoạt như người sống, nhưng khuôn mặt không biểu cảm, ánh mắt trống rỗng.
“Đây là… người chết?”
Tần Khương gật đầu. “Chúng không biết mình đã chết. Chúng vẫn tiếp tục ‘sống’ theo ký ức cuối cùng của mình.”
Một linh hồn mặc áo quan nhân tiến lại gần, mỉm cười chào nàng:
“Cô nương từ đâu đến? Lâu rồi không có người mới.”
“Ta…” – Lạc Vi chưa kịp nói thì Tần Khương bước lên, kéo nàng đi.
“Đừng đáp, nhớ lấy.” – hắn nói nhỏ.
“Vì sao?”
“Chúng không nhận thức được sự thật. Nếu ngươi khiến chúng nhớ ra, linh hồn ấy sẽ tan rã ngay lập tức.”
Lạc Vi nhìn quanh. Trong hàng trăm linh hồn ấy, nàng thấy có cả trẻ con, người già, quan sĩ, nông dân – tất cả sống trong ảo mộng, không ai hay biết bản thân chỉ là ký ức rỗng. Cảnh tượng ấy khiến lòng nàng thắt lại.
Một cơn gió mạnh thổi qua, bầu trời rung động. Tầng mây phía trên nứt ra, để lộ hình bóng một tòa tháp khổng lồ lơ lửng – Tháp Vọng Hồn.
“Đó là trung tâm của Thành Trôi.” – Tần Khương nói. – “Từ đó, ta có thể mở cổng dẫn tới tầng kế tiếp.”
Họ bước vào đại điện dưới chân tháp. Mặt đất lát đá đen khắc hình xoắn ốc, ánh sáng lập lòe quanh chân. Ở giữa điện là một tấm bia cổ cao chừng ba trượng, trên khắc hàng trăm tên người, tất cả được viết bằng chữ đỏ như máu.
Lạc Vi tiến lại gần, nhìn thấy dòng chữ cuối cùng:
Lạc Vi – Nữ tế Giới Hạn.
Nàng chết lặng.
“Đây là… tên ta?”
Tần Khương sững người, ánh mắt tối sầm: “Không thể nào. Danh bia này chỉ ghi tên những linh hồn đã được định đoạt.”
“Định đoạt?”
“Tức là… đã thuộc về Giới này.”
Không khí đột nhiên lạnh buốt. Tấm bia phát sáng, từng ký tự đỏ bốc khói, dần trôi ra khỏi mặt đá. Một giọng nữ vang lên giữa không trung, mơ hồ như vọng từ sâu trong xương tủy:
“Ngươi… đã quay lại, Lạc Vi.”
Nàng ôm đầu, tim đập loạn. Hình ảnh tế đàn hiện lên, máu, sấm, và gương mặt của chính mình trong gương nước… nhưng đó không phải nàng – là một Lạc Vi khác, đang mỉm cười lạnh lùng khi bị hiến tế.
Tần Khương rút kiếm: “Có thứ gì đó đang thức tỉnh!”
Mặt đất nứt ra, từng luồng sáng tím phun trào. Bia đá tách đôi, từ trong đó trồi lên một bóng người mặc y phục nữ tế, khuôn mặt giống hệt Lạc Vi, chỉ khác ở đôi mắt đen sâu thẳm.
“Ta là ngươi.” – giọng nói trầm, vang vọng. – “Là phần linh hồn bị phong ấn trong nghi thức hiến tế năm ấy.”
“Không… ta chưa từng—”
“Ngươi đã chết, Lạc Vi. Từ giọt máu đầu tiên rơi xuống tế đàn, ngươi đã thuộc về Thần. Chỉ có một nửa linh hồn được ném vào Giới Thứ Ba này.”
Lạc Vi lùi lại, nước mắt tràn ra: “Ngươi nói dối!”
Bản thể kia cười lạnh: “Ngươi nghĩ mình đang sống sao? Ngươi chỉ là nửa hồn còn vướng chấp niệm.”
Tần Khương bước lên, chắn trước mặt nàng. “Rút lui! Đây là linh hồn phản chiếu – nếu nhập lại, nàng sẽ biến mất.”
Nhưng bản thể kia giơ tay, luồng sáng tím phóng ra, đánh tan không khí. Cả đại điện rung chuyển. Những linh hồn trong thành gào thét, tan thành tro sáng.
Tần Khương vung kiếm, ánh sáng lam bật lên. Hai luồng năng lượng va chạm, tạo ra tiếng nổ xé trời. Bia đá tan thành bụi.
Trong khoảnh khắc ấy, Lạc Vi nhìn thấy giữa hai nguồn sáng – một hình tròn khổng lồ đang mở ra, bên trong là vô số đường ánh sáng chạy xoắn ốc, giống như con mắt đang mở.
Giọng nói nữ kia vang lên lần cuối:
“Khi ngươi nhớ lại tất cả, Giới Thứ Ba sẽ sụp đổ.”
Ánh sáng bùng nổ. Cả Thành Trôi biến mất.
Lạc Vi tỉnh dậy giữa biển tro xám. Tần Khương nằm bất động bên cạnh, máu đen rỉ ra từ miệng.
“Ngươi còn sống chứ?” – nàng run run gọi.
Hắn mở mắt, cười yếu ớt: “Sống… là khái niệm xa xỉ ở đây.”
“Ta thấy một nơi… như con mắt khổng lồ… nó đang nhìn ta.”
Tần Khương siết chặt chuôi kiếm, thì thào: “Ngươi đã chạm tới tầng ý thức của Giới rồi. Có lẽ… Giới này tồn tại vì ngươi.”
Nàng sững sờ.
Trên bầu trời, ánh sáng tím lại rạn ra, và trong khe sáng ấy, hình bóng một người đàn ông khổng lồ bằng sương mù hiện ra, giọng nói trầm như tiếng sấm:
“Đứa con của nghi thức… đã tỉnh.”
Gió nổi lên. Mặt đất rung chuyển. Và lần đầu tiên, Lạc Vi cảm nhận rõ rệt – dường như mọi thứ trong Giới Thứ Ba đang sống… và nàng là trái tim của nó.