Sương mù buổi sáng vẫn còn phủ mờ trên những dãy núi trùng điệp của Tử Sơn, những ngọn cây cổ thụ rậm rạp uốn cong theo từng đợt gió. Tiếng chim hót lảnh lót xen lẫn tiếng thác nước xa xa tạo nên một bản hòa ca kỳ lạ, vừa yên bình, vừa khiến lòng người rạo rực một cảm giác khó tả. Trong màn sương ấy, một bóng dáng nhỏ bé nhưng linh hoạt đang di chuyển giữa những tảng đá phủ rêu xanh.
Nàng – Lạc Nguyệt, con gái của Tướng quân Lạc gia – đang luyện tập võ nghệ từ tờ mờ sáng. Tay nàng vung thanh kiếm gỗ, di chuyển theo những thế võ uyển chuyển, ánh mắt tập trung, sắc bén như lưỡi dao. Mồ hôi nhễ nhại trên trán không làm nàng nhụt chí. Từng động tác, từng bước chân đều phản chiếu sự kiên cường, sức mạnh nhưng cũng không thiếu đi nét thanh thoát của một thiếu nữ mới mười tám tuổi.
Nhưng hôm nay, cảm giác yên bình quen thuộc bị phá vỡ. Khi nàng đặt chân lên tảng đá lớn gần mép thác, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, khiến lông tay dựng đứng. Trước mắt nàng, sương mù bỗng nhiên xoáy lên như dòng nước trong suốt, tạo ra một hình hài mờ ảo, dường như có một bóng người đang nhìn nàng.
“Chuyện quái gì đây…” Nàng khẽ thốt, mắt dõi theo hình bóng ấy. Nhưng khi sương tan, chẳng còn gì ngoài cây cối và tiếng thác gầm gừ xa xăm. Lạc Nguyệt nhíu mày, tay siết chặt kiếm gỗ, trong lòng vừa lo, vừa tò mò.
Cô từng nghe người làng kể về linh hồn núi Tử Sơn, những hồn ma kiếp trước không yên, lang thang trên núi, dẫn lối cho những ai có duyên. Nhưng nàng – người vốn tin vào lý trí – chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy tận mắt.
Chưa kịp dừng suy nghĩ, một âm thanh lạ vang lên phía sau. Tiếng bước chân nặng nề, chắc chắn, và đầy uy lực. Lạc Nguyệt xoay người, tay vẫn nắm chặt kiếm.
“Tình hình này… không phải kẻ thường đâu.” Nàng thầm nghĩ.
Và rồi, giữa màn sương, xuất hiện một thanh niên cao lớn, diện mạo vừa uy nghi vừa lạnh lùng. Ánh mắt hắn sắc như kiếm, lướt qua nàng chỉ trong chớp mắt, khiến tim nàng bỗng dưng lỡ nhịp. Hắn khoác trên mình bộ long bào tối màu, thêu rồng uốn lượn tinh xảo – một hoàng tử, nàng nhận ra ngay từ thần thái và uy quyền ấy.
“Cô… là ai, lại dám đặt chân lên núi Tử Sơn?” giọng nói lạnh lùng vang lên, từng chữ như cắt vào không khí.
Lạc Nguyệt không hề run sợ. Nàng giơ kiếm gỗ, ánh mắt kiên định:
“Ta… chỉ là con gái của Tướng quân Lạc gia, lên núi luyện tập võ nghệ. Ngài là ai mà dám quát ta?”
Hoàng tử nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc pha chút… tò mò. “Hừ… võ nghệ khá, dám cầm kiếm khi gặp Hoàng tử giữa núi?”
Nàng mím môi, cứng cỏi: “Chỉ là tập luyện thôi, không nhằm hại ngài. Nếu ngài muốn, ta có thể rời đi ngay.”
Một khoảng lặng trôi qua, gió núi thổi tung mái tóc đen dài của nàng, tạo thành một cảnh tượng vừa mạnh mẽ vừa diễm lệ. Hoàng tử không nói gì, chỉ đứng quan sát, như muốn nhìn thấu cả tâm can nàng. Trong ánh mắt đó, nàng cảm nhận được một thứ gì đó xa xăm, như chứa đựng nỗi cô độc, u uất mà chỉ người từng trải qua đau thương mới có.
Và rồi, bất ngờ, hình bóng mờ ảo xuất hiện lúc nãy lại hiện ra. Nhưng lần này rõ hơn, như một linh hồn bạc trắng, trôi lơ lửng giữa núi rừng. Lạc Nguyệt hít một hơi sâu, nhận ra chính linh hồn đó… là dấu hiệu của kiếp trước.
“Đây… là điều mà nàng và ta không thể tránh…” Giọng hoàng tử vang lên, nhưng lần này trầm hẳn, như nói với chính mình.
Bỗng một tiếng động mạnh vang lên phía thác nước. Một tảng đá lớn bất ngờ lăn xuống, và hoàng tử lập tức bước tới, kéo nàng ra ngoài trong gang tấc. Trái tim Lạc Nguyệt đập rộn ràng, không chỉ vì sợ hãi, mà còn vì cảm giác kỳ lạ khi bị người này cứu.
“Cảm… cám ơn…” Nàng thều thào, vẫn còn hơi sững sờ.
Hoàng tử nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm pha chút lạ thường, rồi gật đầu. “Cô… biết điều gì về linh hồn núi Tử Sơn?”
Nàng sững lại. Đây là câu hỏi mà nàng không bao giờ nghĩ sẽ phải trả lời cho một hoàng tử lạnh lùng như vậy. Nhưng sâu thẳm, nàng biết một cuộc gặp gỡ định mệnh vừa bắt đầu – một mối lương duyên mà nàng không thể nào tránh được.
Gió núi thổi mạnh hơn, cuốn theo tiếng lá rì rào, như muốn nhắc nhở rằng từ giây phút này, số phận nàng và hoàng tử đã gắn kết, và một chuỗi sự kiện bất ngờ đang chờ phía trước.
Trong lòng Lạc Nguyệt, vừa có chút lo lắng, vừa có cảm giác hồi hộp lạ thường. Núi rừng Tử Sơn vẫn chìm trong sương mù, nhưng ánh mắt nàng đã không còn chỉ nhìn về phía trước nữa… mà là về phía người vừa cứu mình, với một bản năng muốn hiểu và đồng hành.
Và thế, dưới ánh sáng mờ ảo của bình minh, câu chuyện về Lạc Nguyệt – nữ nhân linh hồn kiếp trước – và Hoàng tử lạnh lùng của triều đình bắt đầu.