Sương mù núi Tử Sơn vẫn còn vương vấn trong ký ức Lạc Nguyệt khi nàng bước xuống con đường dẫn vào cung Thanh Liên. Những bức tường dát vàng óng ánh, trần nhà khắc rồng phượng tinh xảo, và những đèn lồng thủy tinh lung linh rọi xuống từng viên gạch đều khiến nàng choáng ngợp. Từ trước đến nay, nàng chỉ từng nghe danh tiếng cung điện xa hoa qua lời kể của những người già trong làng, chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến. Nỗi ngỡ ngàng hòa lẫn với lo lắng khiến nàng bước đi cẩn trọng, sợ làm gì sai sót.
Ngay khi nàng bước qua cổng lớn, Hoàng tử đã đứng đợi giữa sân điện, ánh mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm. Nét uy quyền toát ra từ từng cử chỉ, từng đường nét trên khuôn mặt khiến Lạc Nguyệt vừa kinh ngạc vừa cảm thấy tim đập nhanh. Hắn không nói gì, chỉ quan sát nàng từng bước, như muốn nhìn thấu tâm can nàng.
“Ngươi là Lạc Nguyệt?” giọng nói vang lên, trầm nhưng sắc lạnh, làm rung động cả không gian tĩnh lặng.
“Vâng, bệ hạ,” nàng cúi đầu, giữ vẻ điềm tĩnh dù trong lòng vẫn lo lắng.
Hoàng tử hít một hơi dài, ánh mắt lóe lên tia kinh ngạc khi nàng nhắc đến linh hồn núi Tử Sơn. “Ngươi biết về linh hồn đó?”
Lạc Nguyệt thận trọng trả lời: “Con chỉ nhìn thấy nó, và cảm nhận có điều gì liên quan đến kiếp trước của bệ hạ. Nhưng con chưa hiểu rõ.”
Ánh mắt Hoàng tử trở nên sâu hơn, trầm hơn. Hắn gật đầu, dường như vừa hài lòng vừa cảnh giác. “Nếu vậy, ngươi sẽ ở lại cung một thời gian. Không phải vì bệ hạ nghi ngờ, mà để bảo vệ ngươi và… theo dõi diễn biến.”
Lạc Nguyệt không nói gì, chỉ cúi đầu chấp nhận. Nàng hiểu rằng bước chân vào cung đồng nghĩa với việc mọi hành động, lời nói đều sẽ bị theo dõi, và mỗi bước đi đều phải thận trọng. Nhưng đồng thời, đây cũng là cơ hội để nàng tìm hiểu sâu hơn về bí ẩn linh hồn núi Tử Sơn, về Hoàng tử, và về những gì đã gắn kết số phận hai người từ kiếp trước.
Ngày đầu tiên trong cung trôi qua trong sự bỡ ngỡ. Nàng được sắp xếp nơi ở riêng, cách biệt với các cung nữ khác nhưng vẫn có thị vệ canh giữ. Cung điện xa hoa, tráng lệ nhưng cũng đầy rẫy những ánh mắt dò xét, những lời thì thầm khẽ khàng. Một cung nữ tên Hàn Tuyết luôn nhìn nàng với ánh mắt vừa tò mò, vừa ganh ghét. Nụ cười nhếch mép của cô ta khiến Lạc Nguyệt cảm nhận rõ sự thù ghét và ganh tị. Nàng chỉ mỉm cười điềm tĩnh, biết rằng trong cung, ngay cả ánh mắt cũng là vũ khí.
Hoàng tử không nói nhiều, nhưng ánh mắt hắn luôn theo dõi từng cử chỉ của nàng. Ban ngày nàng luyện tập võ nghệ và nghi thức cung đình, ban đêm nàng cảm nhận được những ánh mắt lén lút, những tiếng thì thầm, và cả linh hồn núi Tử Sơn lặng lẽ dẫn đường, nhắc nhở nàng cẩn thận. Dần dần, nàng nhận ra rằng cuộc sống trong cung không chỉ là những nghi lễ hoa lệ mà còn là một cuộc chiến tinh thần và trí tuệ.
Một hôm, khi nàng đang luyện kiếm trên sân tập, Hoàng tử xuất hiện bất ngờ. Hắn đứng trước mặt nàng, ánh mắt sâu thẳm, trầm lạnh: “Ngươi có biết tại sao bệ hạ để ngươi ở đây không?”
Lạc Nguyệt giữ vững thần thái, tay nắm chắc thanh kiếm gỗ. “Con đoán… để bảo vệ con, hoặc thử thách con?”
Hoàng tử khẽ nhếch môi, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng: “Cả hai. Ngươi phải mạnh mẽ, thông minh và dũng cảm. Chỉ khi đó, bệ hạ mới hoàn toàn tin tưởng ngươi.”
Những lời nói này vừa là cảnh báo, vừa là thách thức, khiến nàng vừa rạo rực vừa lo lắng. Nàng biết rằng mình sẽ không thể rút lui, và nếu muốn sống sót và khám phá bí ẩn kiếp trước, nàng cần phải nỗ lực hết sức.
Không đầy một tuần sau, Lạc Nguyệt bắt đầu nhận ra những sự việc bất thường trong cung: quan lại lén lút trao đổi, thị vệ thì thận trọng quan sát từng chuyển động của nàng, và một vài cung nữ thì thì thầm về âm mưu phản cung. Linh hồn núi Tử Sơn lại xuất hiện, nhắc nhở nàng: “Nguyệt nhi… sóng gió đang tới.”
Trong lòng Lạc Nguyệt vừa sợ hãi vừa quyết tâm. Nàng hiểu rằng không còn đường lui, và bước chân vào cung đồng nghĩa với việc mỗi hành động, mỗi lời nói đều có thể quyết định số phận của nàng và Hoàng tử.
Một buổi chiều, khi nàng bước ra sân tập, Hoàng tử đứng đó, ánh mắt nhìn nàng sâu thẳm, khiến nàng cảm nhận rõ ràng sợi dây định mệnh đang siết chặt giữa hai người. Gió từ núi rừng mang theo hương hoa thanh liên, hòa cùng tiếng chuông cung điện vang nhịp nhàng, tạo nên một không gian vừa tráng lệ vừa huyền bí.
Lạc Nguyệt nhận ra rằng nàng và Hoàng tử không còn là hai người gặp nhau tình cờ trên núi Tử Sơn nữa. Một cuộc hành trình đầy âm mưu, tình cảm, và bí ẩn kiếp trước đang mở ra, và nàng biết rằng bản thân mình sẽ là một phần quan trọng trong chuỗi sự kiện này.
Từ khoảnh khắc ấy, nàng cảm nhận được sự thay đổi bên trong Hoàng tử: ánh mắt lạnh lùng vẫn tồn tại, nhưng thỉnh thoảng lóe lên một tia quan tâm, một sự chú ý đặc biệt dành cho nàng. Lạc Nguyệt không thể phủ nhận cảm giác rung động lạ thường, nhưng nàng cũng biết rằng, giữa cung điện xa hoa nhưng đầy mưu mô này, tình cảm sẽ là vũ khí vừa mạnh vừa nguy hiểm.
Đêm đến, nàng nằm trên giường, nhìn trăng chiếu qua cửa sổ. Hình ảnh linh hồn núi Tử Sơn, ánh mắt Hoàng tử, những lời thì thầm của cung nữ, và âm mưu sắp tới trong cung… tất cả hòa vào nhau, tạo nên một dòng suy nghĩ bất tận trong đầu nàng. Nàng biết rằng từ giờ trở đi, cuộc đời nàng sẽ không còn bình yên nữa, nhưng cũng từ đây, một mối tình định mệnh vừa nảy nở, vừa phải vượt qua sóng gió triều đình.
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh chiếu qua những cột đá khắc rồng phượng, Lạc Nguyệt thức dậy với quyết tâm rõ ràng trong lòng. Nàng sẽ không chỉ sống sót, mà còn khám phá bí ẩn kiếp trước, tìm hiểu lý do linh hồn núi Tử Sơn xuất hiện, và hiểu sâu hơn về Hoàng tử lạnh lùng kia. Những ngày tới, nàng sẽ phải đối mặt với những thử thách lớn hơn, những âm mưu nguy hiểm hơn, nhưng nàng tin rằng bản thân có đủ can đảm và trí tuệ để vượt qua.
Và thế, dưới ánh sáng bình minh, câu chuyện giữa Lạc Nguyệt và Hoàng tử chính thức bắt đầu, mở ra một hành trình dài đầy bí ẩn, quyền lực, và tình yêu mà nàng chưa từng tưởng tượng. Những bước chân đầu tiên trong cung, giữa những âm mưu và hi vọng, sẽ dẫn nàng tới những trải nghiệm mà nàng không thể nào quên.