thiên sứ nhà bên

Chương 1: Gặp gỡ định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, nắng len qua khe cửa sổ hắt lên căn phòng nhỏ của Linh, làm cô chợt tỉnh dậy. Tiếng chim hót ngoài sân lan tỏa vào, hòa cùng mùi cà phê thoang thoảng từ quán ven đường khiến cô cảm thấy một ngày mới bắt đầu thật nhẹ nhàng. Linh với tay lấy điện thoại và nhìn đồng hồ: 7 giờ 15 phút. “Ôi, muộn mất rồi,” cô thầm thì, vội vã bật dậy, áo phông quần jeans, chưa kịp chải tóc cho gọn gàng, đã xách cặp lao ra cửa.

Người hàng xóm bên cạnh, Huy, lúc này đang ra khỏi nhà, tay cầm túi rác và một lon nước, mắt nhíu lại vì nắng. Huy là kiểu người khiến người khác vừa thấy vừa khó chịu: cao ráo, đôi mắt sáng, nụ cười hơi nghiêng nhưng khiến người ta khó rời mắt. Thường ngày, Linh chỉ gật đầu xã giao mỗi khi gặp, còn Huy hầu như chẳng chú ý đến cô. Họ sống cạnh nhau đã hơn ba năm, nhưng trò chuyện thật sự thì chưa từng.

Và rồi, như thể định mệnh muốn xen vào, Linh vừa bước xuống bậc thang đầu tiên, điện thoại reo lên một tin nhắn. Chưa kịp nhìn, chân cô trượt trên nền gạch ẩm do mưa đêm qua. Cả người Linh văng về phía trước, tay loạng choạng, miệng la lên một tiếng thất thanh.

“Hô—!” tiếng cô hét vang khiến Huy giật mình. Anh vội vàng chạy tới, nhưng…

Ngay khoảnh khắc đó, Linh va vào thành cầu thang, rồi trượt hẳn xuống, quần áo nhăn nhúm, tóc rối bù, tay vẫn ôm điện thoại như bảo vật. Huy chạy tới, dang tay ra… nhưng chân anh vấp phải thùng rác, và cả hai – Linh và Huy – va vào nhau, rồi ngã lộn nhào xuống bậc thang, trượt thêm một đoạn nữa.

Khu phố bỗng yên ắng một cách kỳ lạ, chỉ còn tiếng thở hổn hển của Linh và Huy xen lẫn với tiếng mèo kêu từ ban công. Khi Linh mở mắt, thấy Huy nằm sấp trên nền, tóc xơ rối, túi rác đổ tung tóe, một tay che đầu, trông không khác gì… một “thiên sứ gãy cánh”. Linh bật cười, nhưng vừa cười vừa thở dốc: “Anh… anh có sao không?”

Huy ngồi dậy, hơi choáng, mặt mày lem nhem: “Tôi… tôi không sao. Còn cô?”

“Em… cũng không sao… chỉ… đau mông một chút thôi,” Linh lúng túng vừa nói vừa kéo tóc ra khỏi mặt.

Huy nhăn mặt, nhìn Linh như muốn hỏi: “Sao cô vừa xinh vừa kỳ vậy?” Linh đỏ mặt, quay đi. Không khí ban đầu tưởng như bối rối lại bắt đầu trở nên… hài hước.

“Được rồi, đứng dậy thôi. Cứ ngồi đó làm tượng sáp à?” Huy nói, cố giữ giọng nghiêm nghị nhưng khó giấu nụ cười. Linh cắn môi, gật đầu, vừa đứng lên vừa kéo cặp ra sau lưng.

“Thật sự… cảm ơn anh,” Linh nói, giọng vẫn còn run. “Nếu anh không ở đây…”

“Không phải tôi cũng sắp ngã hả?” Huy trả lời, hai tay chống hông, nhìn cô bằng ánh mắt vừa chọc ghẹo vừa lo lắng. Linh lặng im, không biết phải trả lời sao, chỉ có thể mỉm cười ngượng ngùng.

Sau khi ổn định, cả hai cùng nhặt túi rác, điện thoại và mấy món đồ lộn xộn khác. Huy thở dài: “Đúng là một buổi sáng kỳ lạ. Không biết nên gọi đây là tai nạn hay định mệnh…”

“Định mệnh ư?” Linh lặp lại, giọng nửa đùa nửa thật. “Nếu là định mệnh, chắc chắn định mệnh hơi… ác với em.”

Huy bật cười, nụ cười nghiêng nghiêng làm Linh bất giác ngẩng lên nhìn kỹ. Anh gãi đầu: “Có lẽ… định mệnh chỉ muốn hai người gặp nhau theo cách… ấn tượng nhất.”

Linh cảm thấy tim mình lạc nhịp. Câu nói đơn giản mà vô tình ấy khiến cô đỏ mặt. “Ừ… ấn tượng thật,” cô thì thầm.

Nhưng không kịp để cả hai tiếp tục, tiếng kêu meo từ ban công vang lên. Mèo của Linh, Blackie, đang ngồi trên lan can, mắt nhìn xuống, như thể chứng kiến toàn bộ màn kịch vừa diễn. Linh nhìn lên, hối hả: “Ôi, Blackie… cậu đừng có mà tạo thêm hỗn loạn nữa nhé!”

Huy cúi xuống, nhặt Blackie và đưa cho Linh: “Cẩn thận lần sau. Con mèo này dữ dằn hơn cô tưởng.”

Linh cười khúc khích, nhận mèo: “Anh… sao anh lại biết nó dữ?”

“Nhìn là biết,” Huy trả lời một cách bí ẩn, rồi ném cho cô cái nháy mắt. Linh muốn hét lên vì ngượng, nhưng thay vào đó chỉ cười, lòng bỗng ấm áp kỳ lạ.

Sau sự cố đó, Linh đi làm, Huy đứng lại nhìn cô từ sân nhà, tự nhủ: “Chắc chắn sẽ còn gặp cô gái này nhiều lần nữa… và lần sau, tôi sẽ không để cô ngã nữa.”

Linh bước ra đường, lòng còn lâng lâng, không biết tại sao mình cảm thấy… vui? Dù vừa bị ngã, vừa bối rối, vừa… hớn hở. Mỗi bước chân dường như đều nhắc nhở cô về Huy – người hàng xóm cao ráo, vụng về, và khiến cô vừa muốn giận vừa muốn cười.

Và từ khoảnh khắc sáng hôm đó, định mệnh – dù có trêu ngươi thế nào – đã chính thức đặt hai người hàng xóm này vào cùng một câu chuyện. Một câu chuyện mà sau này, chắc chắn sẽ đầy những tiếng cười, những bất ngờ và cả những cảm xúc… ngọt ngào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×