Ngày hôm sau, Linh tỉnh dậy với cảm giác hơi ê ẩm sau cú ngã hôm trước. Cô nhéo nhẹ bắp tay, thầm nghĩ: “May mà không gãy gì. Nếu không, chắc Huy sẽ cười suốt ngày mất.” Tuy nhiên, nụ cười vụng về của Huy hôm qua vẫn còn ám ảnh cô, khiến tim cô lạ lùng đập nhanh khi nhớ lại khoảnh khắc anh dang tay đỡ mình.
Cả buổi sáng, Linh cố gắng quên đi hình ảnh ấy, tập trung vào công việc. Nhưng khi cô trở về nhà vào lúc gần trưa, một cơn mưa bất ngờ rơi rào rào ngoài cửa sổ. Cô vừa mở cửa căn hộ thì… điện tắt.
“Ôi không, lại mất điện nữa à?” Linh thốt lên, nhăn nhó. Vừa lúc ấy, Huy từ nhà bên chạy sang, tay cầm đèn pin cỡ lớn và một gói cầu dao dự phòng.
“Chịu không nổi rồi à?” Huy hỏi, giọng pha chút hài hước, như thể muốn trêu chọc Linh. Ánh mắt anh nhìn cô khiến Linh đỏ mặt, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh… cũng bị mất à?”
“Ừ. Mà thôi, tôi sang giúp cô luôn. Hai người cùng khổ thì đỡ cô đơn hơn.” Huy bước vào nhà, ánh đèn pin loang lổ chiếu khắp căn phòng, làm Linh nhăn mặt vì chói mắt.
“Thật ra… em không cần…” Linh bắt đầu nhưng Huy đã nhanh chóng lôi cô ra khỏi căn hộ, dẫn tới cầu thang và phòng kỹ thuật của tòa nhà.
Trên hành lang, cả hai như một cặp đôi vừa… đấu vật vừa hợp tác. Huy cầm đèn pin, Linh cầm gói cầu dao, cả hai cố gắng tìm cầu dao chính để khởi động lại hệ thống điện.
“Đây rồi!” Huy hô to khi phát hiện cầu dao. Anh cúi xuống, mở nắp hộp, tay run run như thể đang chơi trò nguy hiểm. Linh đứng kế bên, vừa nhón chân nhìn, vừa lo lắng: “Anh… cẩn thận, đừng làm chập điện cả khu nhé!”
Huy cười: “Yên tâm, tôi là chuyên gia… nghiệp dư!”
Cả hai nhìn nhau, nụ cười vụng về nhưng đầy ý nhị. Linh không biết tại sao, nhưng cô thấy tim mình đập nhanh hơn. Một khoảnh khắc lặng yên trôi qua, chỉ còn tiếng mưa rơi trên mái tôn và nhịp thở hổn hển của hai người.
Khi Huy vừa chuẩn bị nhấn công tắc, chiếc cầu dao kêu “reng” một tiếng chói tai, và đèn trong hành lang chớp vài nhịp rồi tắt hẳn. Linh giật mình, tay nắm lấy cánh tay Huy: “Anh… anh có sao không?”
Huy nhăn mặt: “Chắc… chắc không sao. Chỉ là… hơi bất ngờ thôi.”
“Bất ngờ?” Linh vừa cười vừa trêu: “Anh kêu ‘reng’ to như thế, tôi còn tưởng điện đánh mình nữa kìa!”
Huy đỏ mặt, nhưng vẫn nhấc cầu dao lên để thử lại lần hai. Lần này, đèn sáng. Cả hai thở phào nhẹ nhõm, nhưng Linh không quên trêu: “Coi kìa, anh mới thử lần thứ hai mà cũng làm tôi… thót tim suýt xỉu!”
Huy cười: “Thì tôi đã nói là chuyên gia nghiệp dư mà.”
Sau vài phút, hệ thống điện trong căn hộ Linh hoạt động trở lại. Nhưng khi Huy vừa định rút về, Linh nhìn ra cửa sổ thấy trời vẫn mưa rả rích: “Anh… ở lại tí đi, trời mưa to lắm, em không muốn đi ra ngoài một mình.”
Huy ngẩng lên, ánh mắt lóe lên vẻ bất ngờ. Anh nhún vai: “Vậy thì tôi… ở lại vài phút. Chỉ vài phút thôi nhé, không tranh giành quyền ở lại lâu đâu.”
Trong khi Huy lau đèn pin bị mưa ướt, Linh chuẩn bị nước ấm và khăn khô. Cả hai đứng cạnh nhau trong căn phòng nhỏ, mưa rơi ngoài cửa sổ tạo nên một không gian lãng mạn kỳ lạ. Linh vô tình chạm tay Huy khi đưa khăn: “Anh… để đây.”
Huy cười nhẹ: “Cảm ơn… cậu hơi vụng về nhưng rất… nhiệt tình.”
Linh đỏ mặt, lúng túng: “V-vụng về à? Ai… ai mà không vụng về chứ?”
Huy nhếch môi, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch: “Ừ, nhưng tôi thích kiểu vụng về của cô. Nó… dễ thương.”
Linh chỉ biết nhìn xuống, lòng đập loạn nhịp, vừa bối rối vừa vui.
Mưa tạnh dần, nhưng cả hai vẫn đứng đó, không ai nói gì thêm. Khoảnh khắc lặng yên tưởng chừng dài vô tận, nhưng lại đầy ấm áp.
Và rồi, Linh nhớ ra: “À mà… em còn phải dọn đồ ăn tối, điện tắt nên bếp cũng không dùng được.”
Huy nhìn cô, ánh mắt nửa đùa nửa nghiêm: “Vậy thì… tôi giúp cô nấu bữa tối nhé. Chắc chắn sẽ là bữa tối đáng nhớ nhất.”
“Đáng nhớ?” Linh nhíu mày, vừa lo lắng vừa tò mò: “Anh… nấu ăn giỏi à?”
Huy nhún vai: “Tôi nấu… theo kiểu ‘vừa học vừa trải nghiệm’. Cô nên chuẩn bị tinh thần.”
Vậy là Linh và Huy cùng nhau dọn dẹp nhà bếp, bật bếp gas, nhặt rau và chuẩn bị nguyên liệu. Huy vụng về với dao, thái rau lệch loạn xạ, làm Linh phải nhảy lại can thiệp. Cô vừa cười vừa thốt lên: “Anh… làm gì vậy? Thái rau như cắt… trò chơi bắn súng vậy!”
Huy cười phá lên: “Cô cười to quá, làm tôi mất tập trung. Rau này… tự chạy à?”
Cả hai cùng phá lên cười, tiếng cười vang trong căn hộ nhỏ, làm Linh quên hẳn những bực dọc từ sáng. Khi bữa tối gần hoàn thiện, Huy lỡ tay làm rơi bát canh, nước canh văng tung tóe. Linh giật mình, vừa la vừa cười: “Anh… thật sự quá nguy hiểm!”
Huy ngước nhìn cô, ánh mắt nửa nghiêm nửa tinh nghịch: “Nguy hiểm à? Tôi thấy vui vẻ thì có sao đâu.”
Linh chỉ biết nhìn anh, vừa tức vừa… thấy ấm lòng. Cả hai cùng lau dọn, trò chuyện về đủ thứ chuyện nhỏ nhặt: từ mèo, công việc, tới những sở thích cá nhân. Khoảnh khắc vụng về ấy, kỳ lạ thay, lại khiến họ gần nhau hơn bao giờ hết.
Bữa tối cuối cùng cũng xong. Linh bưng canh ra bàn, Huy cầm đũa, ánh mắt trao nhau một nụ cười. Cả hai ngồi xuống, ăn một cách lặng lẽ nhưng không thiếu niềm vui. Mỗi tiếng cười, mỗi lời trêu chọc nhỏ, đều làm cho Linh cảm thấy tim mình ấm áp.
“Biết không,” Huy nói, cầm đũa gắp một miếng rau, “tôi nghĩ… những buổi tối như thế này… thật đáng nhớ. Mất điện, mưa gió, vụng về… nhưng lại vui.”
Linh mỉm cười, mắt lấp lánh: “Ừ… em cũng thấy vậy. Cảm giác… vừa lo lắng vừa vui vẻ.”
Khi đêm buông xuống, Huy đứng lên, chuẩn bị rời đi. Linh đưa tay: “Anh về nhé. Cảm ơn anh đã giúp em hôm nay.”
Huy nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thiện cảm: “Không có gì. Chỉ là… lần sau, nếu điện mất nữa, cô cứ nhấc điện thoại gọi tôi, được không?”
Linh đỏ mặt, gật đầu: “Được.”
Và từ khoảnh khắc đó, một sợi dây vô hình kết nối hai người. Tai nạn nhỏ, một buổi tối mất điện, nhưng lại là khởi đầu cho một mối quan hệ… đầy những bất ngờ, hài hước, và ngọt ngào. Linh nằm trên giường, nhớ lại ánh mắt Huy, tim bỗng dưng đập nhanh. Cô biết, mình sẽ còn gặp Huy nhiều lần nữa… và mỗi lần như vậy, trái tim cô lại rung động thêm một chút.