thiên sứ nhà bên

Chương 7: Cơn mưa bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, Linh đang ngồi bên ban công đọc sách, Blackie cuộn tròn ngủ trên ghế. Trời trong xanh nhưng bỗng chốc, những đám mây xám xuất hiện từ phía chân trời, gió thổi mạnh hơn. Linh nhíu mày: “Có vẻ sắp mưa rồi.”

Không lâu sau, những hạt mưa đầu tiên rơi xuống, nhịp nhàng, lất phất. Linh nhăn mặt: “Ôi trời, tôi chưa kịp mang cây cảnh vào nhà…” Cô chạy xuống sân để kéo những chậu hoa và cây cảnh nhỏ về vị trí an toàn.

Trong khi Linh vội vàng, Huy cũng bước ra ban công, bình tưới cây vẫn còn trong tay. Anh nhìn lên trời, thở dài: “Hơi muộn rồi… nhưng không sao, chúng ta sẽ xử lý nhanh thôi.”

Chỉ trong vài phút, mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Linh vừa chạy vừa trượt chân trên nền gạch ướt. Blackie nhảy xuống sân, lo lắng nhìn chủ. Huy kịp thời chạy tới, nắm tay cô kéo vào chỗ an toàn: “Cẩn thận! Trơn lắm!”

Linh đỏ mặt, vừa hối hả vừa cảm thấy an toàn khi Huy ở bên. “Cảm ơn anh… anh đúng là cứu tinh lúc cần thiết!”

Huy cười: “Không sao… mà tôi còn muốn chơi trò ‘cùng nhau cứu cây trong mưa’ nữa.”

Họ nhanh chóng nhặt từng chậu cây, di chuyển vào mái hiên tạm, nhưng Blackie lại tinh nghịch chạy theo, nhảy lên chậu cây rồi làm đổ một ít đất. Linh kêu lên: “Blackie! Cậu nữa à?”

Huy chạy tới, vừa cười vừa trêu: “Có vẻ hôm nay chúng ta có thêm một đồng minh nghịch ngợm.”

Linh đỏ mặt, cúi xuống nhặt đất, nhưng không khỏi cười theo. Blackie nhảy lên vai Huy, dụi đầu vào cổ anh, khiến Huy giật mình: “Ôi trời… cậu này… tinh quái thật!”

Mưa ngày càng nặng hạt, hai người không thể chỉ đứng dưới mái hiên. Huy nhìn Linh: “Chúng ta cần mang hết cây vào nhà. Tôi sẽ giúp cô.”

“Anh… nhưng nước mưa sẽ làm ướt quần áo của anh…” Linh lo lắng.

Huy mỉm cười: “Không sao, chúng ta cùng nhau là được rồi. Còn hơn đứng nhìn cây chết.”

Và thế là, họ cùng nhau lao ra sân, mang chậu cây vào vị trí an toàn, vừa chạy vừa cười trong mưa. Cơn mưa trở thành phông nền cho những hành động hài hước nhưng ngọt ngào: Huy trượt chân, Linh kéo anh, Blackie nhảy lên bụi cây khiến cả hai giật mình.

Sau khoảng mười phút hối hả, tất cả cây cảnh đều an toàn. Cả hai đứng trong sân, ướt sũng, cười không ngớt. Linh thở dốc: “Thật là… một cơn mưa đáng nhớ.”

Huy nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Đáng nhớ… nhưng tôi thích khoảnh khắc này. Cùng cô… chống chọi với mưa.”

Linh đỏ mặt, cúi xuống, tim đập mạnh. “Em… em cũng thích… có anh ở bên.”

Huy tiến lại gần, giọng chân thành: “Cô biết không… mỗi lần bên cô, tôi đều muốn bảo vệ cô, dù là chuyện nhỏ nhặt hay lớn lao.”

Blackie nhảy lên vai Linh, nhìn Huy như chứng kiến mọi chuyện. Linh nhìn chú mèo, rồi quay sang Huy: “Anh… anh lúc nào cũng… khiến tim tôi loạn nhịp.”

Huy cười, ánh mắt lấp lánh: “Đúng, vì tôi muốn cô chú ý tới tôi… nhiều hơn.”

Cơn mưa kéo dài, nhưng Linh và Huy không vội về nhà. Họ đứng dưới mái hiên, nhìn mưa rơi, vừa trêu nhau vừa chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt về tuổi thơ, sở thích, và những kỷ niệm vụng về trước đây.

Huy đột nhiên nói: “Cô biết không… tôi thích cách cô cười, kể cả khi đang bực bội hay trong tình huống khó xử như bây giờ.”

Linh đỏ mặt, ngượng ngùng: “Anh… thật sự biết cách làm người khác xao xuyến.”

Huy tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng: “Không chỉ xao xuyến… tôi muốn cô biết rằng… tôi quan tâm cô thật lòng.”

Linh im lặng, tim đập mạnh, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Blackie nhảy xuống sân, chạy quanh hai người như tiếp thêm năng lượng cho khoảnh khắc này.

Mưa dần tạnh, những tia nắng vàng chiếu qua kẽ mây, tạo nên một cảnh tượng lấp lánh. Linh và Huy đứng cạnh nhau, nhìn lên bầu trời, cảm nhận sự bình yên và ấm áp tràn ngập.

Huy khẽ cười, đưa tay ra, chạm nhẹ vào tay Linh: “Cô biết không… mỗi khoảnh khắc bên cô… đều đáng giá. Dù là mưa hay nắng, tôi đều muốn chia sẻ cùng cô.”

Linh cảm nhận nhịp tim mình dồn dập, ánh mắt lấp lánh: “Em… em cũng vậy… mỗi khi có anh bên cạnh, em cảm thấy bình yên và hạnh phúc.”

Huy mỉm cười, nắm chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng: “Vậy chúng ta sẽ cùng nhau trải qua nhiều khoảnh khắc như thế này… phải không?”

Linh gật đầu, mắt lấp lánh, tim bỗng nhói nhẹ: “Vâng… em muốn thế.”

Blackie nhảy lên vai Huy, nhìn Linh, như chứng kiến khoảnh khắc ngọt ngào này. Cả ba đứng dưới ánh nắng sau cơn mưa, mùi hương của đất ẩm hòa cùng hoa cỏ tạo nên không gian bình yên, lãng mạn.

Từ cơn mưa bất ngờ, tình cảm giữa Linh và Huy tiến triển mạnh mẽ. Những hành động đời thường, những cử chỉ nhỏ nhặt, và cả sự hợp tác bất ngờ trong mưa… đã kéo họ lại gần nhau hơn, khiến trái tim cả hai rung động một cách chân thành và ngọt ngào.

Khi trời quang, Linh và Huy trở về ban công, Blackie chạy nhảy quanh hai người. Linh nhìn Huy, nụ cười rạng rỡ: “Anh… cảm ơn anh vì hôm nay.”

Huy mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Không cần cảm ơn. Chỉ cần cô hạnh phúc… là đủ.”

Khoảnh khắc ấy, dưới ánh nắng ấm áp sau cơn mưa, Linh và Huy nhận ra rằng tình yêu không phải lúc nào cũng đến từ những điều lớn lao, mà chính từ những hành động nhỏ nhặt, những khoảnh khắc đời thường nhưng chân thành và ngọt ngào.

Và từ cơn mưa bất ngờ hôm ấy, tình cảm giữa hai người – hai trái tim vụng về nhưng chân thành – chính thức bước sang một chương mới: tình yêu đời thường, giản dị, nhưng ngập tràn rung động và ấm áp, mở ra nhiều cơ hội cho những khoảnh khắc hài hước, lãng mạn trong tương lai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×