Sáng hôm đó, Linh thức dậy với tâm trạng dễ chịu. Ánh nắng sớm chiếu vào căn hộ, làm căn phòng trở nên ấm áp. Blackie nhảy lên giường, dụi đầu vào tay cô, như chào đón một ngày mới. Linh mỉm cười, vuốt ve chú mèo, rồi bước ra ban công nhìn sang nhà Huy đối diện.
Huy đang đứng trên ban công, tay cầm bình tưới cây, áo sơ mi trắng ướt vì sương sáng. Anh giơ tay vẫy cô, nụ cười nhếch môi làm Linh đỏ mặt. “Sáng nay anh lại khiến trái tim tôi loạn nhịp rồi,” cô thầm nghĩ.
Khi Linh chuẩn bị xuống sân tập thể dục buổi sáng, cô vô tình nhìn thấy một tờ giấy nhỏ dán trên lan can ban công Huy. Tờ giấy viết:
"Chiến dịch giành chỗ ngồi: Ai đến phòng tập trước sẽ giành quyền chọn chỗ tốt nhất."
Linh nhíu mày, vừa thấy hài hước vừa bực bội: “Anh này… lại nghĩ ra trò gì nữa đây?” Nhưng cô quyết định không để thua.
Vừa xuống sân, Linh thấy Huy đã đứng đó, tay khoanh trước ngực, ánh mắt lấp lánh vẻ tinh nghịch. “Chào buổi sáng, đối thủ đáng gờm,” anh trêu.
“Anh… đừng tưởng tôi sợ đâu nhé,” Linh đáp, vừa cười vừa nghiêm túc.
Và thế là, cuộc thi chạy bộ buổi sáng chính thức bắt đầu. Linh và Huy chạy đua nhau quanh sân, vừa chạy vừa trêu chọc nhau. Huy cố tình tăng tốc, nhưng Linh cũng không chịu thua, đạp chân mạnh, vừa chạy vừa cười khúc khích.
Blackie chạy theo phía sau, nhảy nhót trên lối đi, tạo thêm không khí vui nhộn. Một vài người hàng xóm đi tập thể dục nhìn thấy cảnh tượng, không nhịn được cười: hai người lớn, chạy đua chỉ để giành chỗ ngồi, vừa nghiêm túc vừa hài hước.
“Anh… chạy nhanh quá!” Linh hét lên, vừa bực vừa vui.
“Chỉ để giành chỗ tốt nhất thôi!” Huy đáp, ánh mắt lấp lánh, vừa chạy vừa trêu cô.
Cuộc đua kết thúc với Linh giành chiến thắng, đứng thở dốc, mắt sáng lên. Huy đứng cạnh, mỉm cười: “Thua rồi… cô giành quyền chọn chỗ tốt nhất. Tôi sẽ chấp nhận.”
“Thắng rồi, tôi sẽ… chọn ngay ghế gần cửa sổ!” Linh hãnh diện tuyên bố, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Huy chỉ nhún vai, ánh mắt dịu dàng: “Cô thích chỗ nào cũng được. Tôi thấy cô hạnh phúc là đủ.”
Sau buổi tập, họ cùng nhau ngồi nghỉ, uống nước và trò chuyện. Không khí giữa hai người thân mật nhưng không gượng ép. Linh kể về những chuyện vụng về ngày trước, Huy kể về tuổi thơ tinh nghịch của mình. Tiếng cười vang khắp sân, xen lẫn tiếng chim hót và gió sớm.
Khi Linh định về, Huy bỗng nắm tay cô: “Chờ đã… hôm nay tôi muốn đi cùng cô, dạo quanh khu vườn nhỏ phía sau tòa nhà. Chỉ là… muốn cùng cô tận hưởng buổi sáng.”
Linh đỏ mặt, tim bỗng nhói nhẹ: “Anh… anh đi theo… thật sao?”
“Đúng. Tôi muốn đi cùng cô,” Huy đáp, giọng chân thành.
Cả hai đi dạo quanh khu vườn, ánh nắng chiếu qua lá cây, tạo nên những vệt sáng nhấp nhô trên đường. Blackie chạy trước, nhảy qua những bụi hoa, đôi khi quay lại nhìn hai người. Không khí bình yên nhưng ấm áp, khiến trái tim cả hai rung động.
Huy nhặt một cánh hoa rơi, đưa cho Linh: “Cô… giữ nhé. Như một món quà nhỏ buổi sáng.”
Linh nhận lấy, đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh: “Cảm ơn anh… hoa đẹp quá.”
Huy cười, ánh mắt dịu dàng: “Nhưng cô… còn đẹp hơn.”
Linh lúng túng, cúi xuống, nhưng không giấu được nụ cười rạng rỡ. Blackie nhảy lên ghế gần đó, dụi đầu vào chân Linh, như chứng kiến khoảnh khắc đáng yêu này.
Sau khi dạo một vòng, họ ngồi xuống băng ghế gỗ dưới tán cây, thưởng thức không khí trong lành. Huy bỗng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Linh: “Cô có biết không… mỗi khoảnh khắc bên cô… đều khiến tôi muốn giữ mãi.”
Linh đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng cố gắng trêu lại: “Anh… sao lúc nào cũng nói những lời khó chịu thế? Tôi vừa nghe đã thấy… rung động rồi.”
Huy nhếch môi, ánh mắt lấp lánh: “Thì tôi muốn… cô biết cảm giác này. Rung động cũng tốt, phải không?”
Blackie nhảy lên lòng Linh, dụi đầu vào tay cô. Linh nhìn chú mèo, rồi nhìn Huy, nhận ra rằng… tình cảm của cô dành cho Huy không chỉ đơn thuần là sự thích thú hay tò mò. Nó đã trở thành một điều gì đó đặc biệt, ấm áp và ngọt ngào.
Khi buổi sáng sắp kết thúc, Linh chuẩn bị trở về căn hộ, Huy nắm tay cô một lần nữa: “Chúng ta sẽ còn nhiều buổi sáng như thế này. Và tôi sẽ… cố gắng làm cô vui mỗi ngày.”
Linh mỉm cười, cảm giác trái tim ấm áp tràn ngập: “Em… biết rồi. Cảm ơn anh.”
Họ chào nhau, nhưng ánh mắt vẫn không rời, tim nhói nhẹ trong sự im lặng đầy ý nhị. Khoảnh khắc đó, tuy đơn giản nhưng lại ghi sâu trong trái tim cả hai, mở ra một chương mới của mối quan hệ – nơi tình yêu nảy nở từ những hành động đời thường, những trò chơi nhỏ, và những khoảnh khắc bình dị nhưng đầy rung động.
Và từ bữa sáng bất ngờ, trò chơi giành chỗ ngồi, đến những phút giây dạo quanh khu vườn, Linh và Huy nhận ra rằng tình cảm của họ đang dần chuyển từ tình hàng xóm vụng về, hài hước, sang một tình yêu ngọt ngào, chân thành và khó quên.
Chiều hôm đó, khi Linh ngồi trên ban công, nhìn Huy thu dọn bình tưới cây, cô thầm nghĩ: “Có lẽ… đây chính là tình yêu đời thường, giản dị nhưng đầy rung động, nơi mỗi hành động nhỏ nhặt đều trở thành khoảnh khắc đáng nhớ.”
Huy, đứng đối diện, ánh mắt nhìn Linh dịu dàng: “Mỗi ngày bên cô… đều là ngày đáng nhớ. Và tôi muốn… giữ mãi cảm giác này.”
Blackie nhảy lên lan can, như chứng kiến tất cả, cả ba cùng nhau trải qua những khoảnh khắc đời thường nhưng ngập tràn tình cảm – mở ra một tình yêu ngọt ngào, lãng mạn và hài hước, nơi hai trái tim vụng về tìm thấy nhau, bước vào chương mới đầy hy vọng.