Sáng thứ Hai, Linh bước vào công ty với tâm trạng nặng trĩu. Hôm nay là ngày cô phải trình bày dự án quan trọng trước ban giám đốc – một cơ hội lớn, nhưng cũng đồng nghĩa với áp lực không nhỏ. Blackie nhảy lên bàn cạnh cửa sổ, nhảy nhót quanh chân cô, như muốn tiếp thêm năng lượng.
“Blackie, hôm nay em phải mạnh mẽ nhé… đừng khiến tôi bối rối thêm,” Linh thì thầm, vuốt ve chú mèo.
Tuy nhiên, ngay khi Linh mở laptop để kiểm tra bài thuyết trình, một loạt sự cố xảy ra: file dữ liệu quan trọng không mở được, phần mềm báo lỗi liên tục, và thậm chí email gửi cho sếp chưa thành công. Linh thở dài, tim đập nhanh: “Ôi trời… sao hôm nay lại rắc rối thế này?”
Trong lúc cô đang hoảng loạn, điện thoại rung lên. Đó là tin nhắn từ Huy:
"Sáng nay có vẻ căng thẳng nhỉ? Tôi qua giúp cô được không?"
Linh ngạc nhiên, nhíu mày: “Huy… lại định giúp tôi à? Nhưng tôi… không muốn làm phiền anh đâu.” Cô nhắn lại:
"Cảm ơn anh, nhưng tôi phải tự xử lý thôi."
Tuy nhiên, chỉ vài phút sau, Huy xuất hiện ngay tại văn phòng cô, tay cầm một cốc cà phê nóng: “Chào cô gái đang căng thẳng. Tôi nghe nói cô đang gặp rắc rối, nên đến tiếp sức.”
Linh đỏ mặt, vừa mừng vừa bối rối: “Anh… anh thật sự đến sao? Nhưng… công việc này… tôi sợ phiền anh.”
Huy nhún vai, ánh mắt dịu dàng: “Phiền gì đâu, tôi muốn giúp cô. Nhìn cô lo lắng mà không giúp được thì… tôi sẽ không yên tâm.”
Huy ngồi xuống bên cạnh, nhìn màn hình máy tính. Anh thao tác nhanh nhẹn, khéo léo, và chỉ vài phút sau, file dữ liệu đã mở lại bình thường, phần mềm hoạt động ổn định. Linh nhìn anh, mắt sáng lên: “Anh… anh làm được thật sao?”
Huy mỉm cười: “Dĩ nhiên. Tôi đã từng gặp vài vấn đề kiểu này. Còn cô… hãy bình tĩnh, tôi sẽ giúp cô.”
Linh cảm giác tim mình đập mạnh, vừa ngưỡng mộ vừa xao xuyến. Cô thầm nghĩ: “Huy… anh lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc… và giúp tôi.”
Sau khi xử lý xong sự cố kỹ thuật, Linh bắt đầu tập trung chuẩn bị bài thuyết trình. Huy ngồi cạnh, thỉnh thoảng đưa cho cô những lời khuyên, chỉnh sửa vài chi tiết nhỏ để bài thuyết trình thêm logic và hấp dẫn.
“Cô biết không… cách cô sắp xếp dữ liệu rất tốt, chỉ cần thêm một vài ví dụ thực tế nữa là tuyệt vời,” Huy nói, ánh mắt dịu dàng.
Linh đỏ mặt, mắt lấp lánh: “Anh… anh lúc nào cũng nói những lời dễ khiến người khác xao xuyến.”
Huy nhếch môi, ánh mắt tinh nghịch: “Vậy thì… tôi đang thành công rồi.”
Giờ phút thuyết trình đến, Linh bước lên trước ban giám đốc, tay vẫn còn hơi run. Tuy nhiên, nhờ sự chuẩn bị kỹ lưỡng và những lời hỗ trợ tận tình từ Huy, cô trình bày mạch lạc, tự tin hơn hẳn. Blackie – được Huy giữ bên ngoài cửa phòng – như thể đang dõi theo, nhảy nhót, khiến Linh mỉm cười nhẹ nhàng, giảm bớt căng thẳng.
Khi Linh kết thúc bài thuyết trình, cả phòng vỗ tay. Sếp khen ngợi cô về sự chuẩn bị chu đáo, ý tưởng sáng tạo và khả năng xử lý tình huống. Linh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lóe lên niềm vui và tự hào.
Huy đứng ở cửa, vỗ tay theo, nụ cười rạng rỡ: “Cô làm rất tốt… tôi tự hào về cô.”
Linh đỏ mặt, quay nhìn anh, tim đập mạnh: “Cảm ơn anh… nếu không có anh, tôi… chắc sẽ bối rối hơn nhiều.”
Huy bước tới, cúi đầu, ánh mắt dịu dàng: “Không sao cả. Chỉ cần cô ổn, tôi hạnh phúc rồi.”
Sau giờ làm, cả hai cùng nhau ra khỏi văn phòng. Blackie chạy theo, nhảy lên vai Linh, như muốn chúc mừng cô. Huy cười, đưa tay vuốt đầu chú mèo: “Cậu này cũng biết vui mừng cho cô chủ nhỉ.”
Linh nhìn Huy, tim bỗng nhói nhẹ, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người. “Anh… sao lúc nào cũng biết cách làm tôi cảm thấy được quan tâm như vậy?”
Huy nhún vai, ánh mắt dịu dàng: “Vì tôi quan tâm cô… đơn giản vậy thôi.”
Trên đường về, cả hai đi bộ cạnh nhau, ánh mắt trao nhau nhiều lần, tim bỗng nhiên nhói nhẹ với những rung động ngọt ngào. Blackie chạy quanh, đôi lúc nhảy lên lan can, tạo nên không khí vừa vui nhộn vừa gần gũi.
Khi đến ban công nhà Huy, họ dừng lại. Huy nhìn Linh, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng: “Cô biết không… hôm nay, tôi thấy cô thật sự trưởng thành và mạnh mẽ. Nhưng tôi cũng muốn cô biết… tôi luôn sẵn sàng đứng bên cô, bất cứ lúc nào.”
Linh đỏ mặt, tim đập nhanh: “Em… em biết rồi… và… em cũng muốn… có anh bên cạnh.”
Huy mỉm cười, kéo Linh lại gần: “Vậy chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, phải không?”
Linh gật đầu, ánh mắt lấp lánh, tim tràn đầy cảm xúc. Blackie nhảy lên vai Huy, dụi đầu vào Linh, như chứng kiến khoảnh khắc đáng nhớ này.
Từ sự cố trong công việc, Linh nhận ra rằng không chỉ những khoảnh khắc vui vẻ, hài hước mới khiến trái tim rung động, mà cả những lúc gặp khó khăn, có người bên cạnh giúp đỡ, cũng đủ để tình cảm giữa hai người trở nên sâu sắc và bền chặt.
Huy nắm tay Linh, ánh mắt dịu dàng: “Mỗi khoảnh khắc bên cô… đều là ngày đáng nhớ. Và tôi muốn… giữ mãi cảm giác này, dù là vui vẻ hay khó khăn.”
Linh cảm nhận nhịp tim mình dồn dập, mắt lấp lánh: “Em… em cũng vậy… mỗi khi bên anh, em thấy bình yên và hạnh phúc.”
Blackie cuộn tròn bên chân Linh, như chứng kiến tất cả, và cả ba cùng nhau trải qua khoảnh khắc ngọt ngào, lãng mạn và đầy ý nghĩa. Sự kiện hôm nay không chỉ giúp Linh vượt qua khó khăn trong công việc, mà còn là dấu mốc quan trọng, khiến tình cảm giữa Linh và Huy – hai trái tim vụng về nhưng chân thành – trở nên sâu sắc hơn, mở ra một chương mới trong mối tình ngọt ngào, hài hước và đời thường.