Thiên Tài Tướng Sư
Tác Giả: Đả Nhãn
Chương 366: Bí ẩn (Hạ)
Nhóm dịch: Hana
Nguồn: Mê truyện
Sau khi nghe được những lời của Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên cười gượng gạo nói:
- Tất nhiên sẽ không cần các sư huynh phải ra tay nữa, khi có cơ hội tiểu đệ nhất định đòi lại công bằng cho các huynh.
Diệp Thiên vốn là người hay bênh vực người thân bất kể lý lẽ, hơn nữa lại tiếp thu những đạo nghĩa cũ nên càng không có thiện cảm gì với người Nhật.
Vì vậy, Diệp Thiên không có ý định nói bừa về chuyện này. Thật sự nếu sau này gặp được người của gia tộc Kitamiya, Diệp Thiên nhất định sẽ khiến những người đó bị thương tổn.
- Tiểu sư đệ, không ngờ đệ lại có sát khí mạnh đến vậy. Không biết phải tập luyện thế nào mới đạt được cảnh giới đó?
Nghe được những lời của Diệp Thiên, Cẩu Tâm Gia vừa lắc đầu cười khổ sở vừa nói:
- Mặc dù huynh đã mất một cánh tay, nhưng phía địch không cũng không hơn gì, thời gian cũng qua lâu rồi, hay là thôi đi.
Lúc đó, hai nhóm người ấy đều vì số vàng, nên cũng không thể phân rõ ai đúng ai sai. Hơn nữa, với sự quyết tâm không ngại sống chết của Cẩu Tâm Gia, người Nhật cũng bị thương vong rất nhiều.
Nhất là người Anh Hùng của Kitamiya, tên đã chém đứt tay của Cẩu Tâm Gia, trước đây vốn là cao thủ dùng đao bậc nhất của nhất đao Kitamiya, nhưng sau khi bị trúng một trưởng của Cẩu Tâm Gia đã biến mất hoàn toàn trong giới võ thuật Nhật Bản.
Nói một cách khác, mặc dù Cẩu Tâm Gia đã bị mất một cánh tay, nhưng tổn thất không lớn. Tổn thất nhất là thanh đao Muramasa, làm cho danh tiếng của nhất đao Kitamiya bị sụt giảm, là đời thứ hai truyền lưu nó.
- Đại sư huynh nói cũng đúng.
Nghe được những lời nói của Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên cảm thấy chấn động trong lòng. Lời của đại sư huynh nói cũng đúng, tâm lý giết người của anh trong thời gian này rất mạnh, tính tình cũng trở nên khoa trương hơn, không ít lần hành xử vô duyên vô cớ bất kể đúng sai.
Thực ra việc này cũng không thể trách Diệp Thiên, trong mỗi con người đều tồn tại tà tâm. Diệp Thiên thiếu niên đắc chí, cộng thêm đắc tu lâu này, đến Tả Gia Tuấn cũng không thể đoán được tâm giới của anh. Tâm trí ngạo mạn tự đại lớn dần lên.
Sau lần thoát hiểm này, Diệp Thiên cũng trở nên trầm tĩnh hơn. Nhất là sau khi nhìn thấy Cẩu Tâm Gia không có bất cứ giao thiệp với bên ngoài nào cũng tu luyện được như vậy làm Diệp Thiên cảm nhận được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.
Tả Gia Tuấn chợt nhớ ra một chuyện, liền nói ngay:
- Đúng rồi, đại sư huynh, trước đây người đi theo ông Tưởng cơ mà, sao giờ lại lưu lạc tới đây xuất gia?
Thực ra, trong lòng Tả Gia Tuấn cũng có chút buồn bực, hắn đã đến Cao Hùng nhiều lần, hai đảng phái Phật Đạo không hẳn xung khắc như nước với lửa, nhưng quan hệ cũng không tốt lắm. Một người toàn tâm với Đạo giáo như Tả Gia Tuấn cũng chưa từng đến Phật Quảng Sơn bao giờ.
Nhưng dù thế nào Tả Gia Tuấn cũng không thể ngờ vị đại sư huynh của mình lại ẩn cư ở một nơi thánh địa Phật Môn như vậy. Hơn nữa, năm xưa Cẩu Tâm Gia chắc chắn là người quyền cao vọng trọng, tại sao lại lưu lạc đến thành ra như vậy.
Nghe Tả Gia Tuấn nói, gương mặt Cẩu Tâm Gia lộ vẻ thất vọng rồi thở dài:
- Gần vua như gần cọp, ông Tưởng tuy có chí khí kiêu hùng nhưng lại thiếu lòng bao dung, hơn nữa lại hay nghe lời xu nịnh, nếu huynh không ẩn cư ở đây, có lẽ đã mất mạng từ sớm rồi.
Sau khi chịu bao nhiêu khổ cực mới trở về được Đài Loan, Cẩu Tâm Gia lập tức báo cáo ngay nguyên nhân thất bại với các cơ quan liên quan, đồng thời ông cũng đã gặp và nhận được sự thăm hỏi của Tưởng Giới Thạch.
Thế nhưng, chỉ vài ngày sau Cẩu Tâm Gia đã phát hiện phòng bệnh của mình có thêm rất nhiều tai mắt. Một thuộc hạ cũ vừa nhận chức thống quân đã mạo hiểm tính mạng để đưa tin tình báo tới cho Cẩu Tâm Gia.
Thì ra, một tên trong thống quân ngày trước hay đối đầu với Cẩu Tâm Gia đã lợi dụng sự việc này để nói xấu ông. Hắn đã nói ông giả bị thương nặng nhưng thực chất là muốn dùng khổ nhục kế để độc chiếm số vàng.
Tưởng Giới Thạch vốn là người rất đa nghi, mặc dù không tin tưởng hoàn toàn vào những lời nói đó nhưng cũng đã nghi ngờ Cẩu Tâm Gia. Vì vậy, ông đã phái rất nhiều người tay chân đến khống chế Cẩu Tâm Gia.
Cẩu Tâm Gia vốn biết rõ tâm địa của Tưởng Giới Thạch, lại càng rõ hơn tình cảnh hiện giờ của mình đã mất một cánh tay, không còn giá trị lợi dụng nữa. Nhất định Tưởng Giới Thạch sẽ thủ tiêu diệt khẩu mình để che giấu tin tức về số vàng kia.
Cẩu Tâm Gia khi đó là nhân vật đại biểu cho phái thanh niên của bộ phận đặc thù, không phải là hạng người dễ đối phó gì, mặc dù có hơn 20 tâm phúc chết tại Myanmar nhưng vẫn còn những thuộc hạ trung thành với mình, nếu không Cẩu Tâm Gia sẽ không có cách nào đối đầu với địch thủ.
Sau khi suy nghĩ nguyên nhân hậu quả của sự việc, Cẩu Tâm Gia đã lợi dụng hết các mối quan hệ của mình để tạo ra một trận cháy giả ở bệnh viện, đồng thời sử dụng chiêu treo đầu dê bán thịt chó, cho đặt 1 xác chết bị đứt một cánh tay ngay trong phòng bệnh, còn mình thì trốn chạy ngay.
Cẩu Tâm Gia vốn định rời khỏi Đài Loan, nhưng Đại Lục thì càng không thể đến, ra các nước khác thì văn hóa tiếng nói không thông. Đúng lúc đó, ông đã gặp lại người bạn cũ ở trong nước tới xây dựng Phật Quảng Sơn là Tinh Vân Đại Sư . Từ đó, Cẩu Tâm Gia đã trốn và ẩn cư lẫn trong Phật Quảng Sơn.
Cẩu Tâm Gia từ nhỏ đã được truyền dạy lý luận đạo giáo, mặc dù có mối quan hệ tốt với Tinh Vân nhưng nhiều lúc không tránh khỏi tranh luận. Vào những năm 70 khi Tưởng Giới Thạch qua đời, Cẩu Tâm Gia đã đùa vui với Tinh Vân, ai thắng sẽ được ngồi chỗ quan đạo này.
Vợ của Cẩu Tâm Gia đã mất vào những năm 60, ông lại không có con cái gì, trong nhiều năm nay ông đều không có gì vướng bận, một lòng nghiên cứu pháp thuật sư môn, những ân oán trước đây đều trôi đi theo gió.
- Có thể thoát được tính mạng cũng gọi là đại phúc trong đại nạn rồi.
Sau khi nghe Cẩu Tâm Gia giảng giải, Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn đều thở dài nhẹ nhõm, Tưởng Giới Thạch vốn là một trong những người quyền lực nhất trong Trung Quốc trong 100 năm nay, Cẩu Tâm Gia có thể bảo toàn tính mạng trong tay của ông ta đã là một kỳ tích.
- Giết người và quyền lực luôn là một trò vui trong tay ông ta. Đại sư huynh, lúc đó huynh không nên nói vị trí giấu vàng cho ông ta.
Diệp Thiên đã lớn lên ở Đại Lục, tất nhiên sẽ không có cảm tình gì với Tưởng Giới Thạch, lại càng cảm thấy tức giận bất bình trước hoàn cảnh của Cẩu Tâm Gia.
Nghe Diệp Thiên nói vậy, gương mặt Cẩu Tâm Gia biểu lộ vẻ ngoan cố, ông nói:
- Nói thì cũng nói rồi, nhưng lời đó chắc gì là sự thật.
- Cái gì?
Lần này đến lượt Diệp Thiên và Cẩu Tâm Gia há hốc mồm kinh ngạc. Để cho quân Nhật Bản và Đài Loan dốc sức tranh giành kho báu này thì phải biết số vàng đó không phải là ít.
- Cho đến ngày hôm nay, chỉ có 2 người các đệ biết rõ sự thật.
Cẩu Tâm Gia lộ ra nụ cười nham hiểm:
- Năm đó, nếu là ông Tưởng đích thân hỏi về tung tích của số vàng đó, ta sẽ nói rõ sự thực. Nhưng ông ta lại sai người bên cạnh hỏi, như vậy ta không thể nào không chừa một con đường sống cho mình.
Lúc đó, Cẩu Tâm Gia không hề có ý nghĩ tham của, ông chỉ muốn bảo đảm tính mạng cho mình nên mới nói ra vị trí giả giấu số vàng đó. Ông định sau này sẽ đích thân nói lại với Tưởng Giới Thạch.
Nhưng Cẩu Tâm Gia không những không có được cơ hội đó mà ông còn mang họa sát thân. Vì vây, ông không còn tiết lộ tung tích số vàng đó cho bất cứ ai nữa.
Sau khi Cẩu Tâm Gia chết giả được một năm, vợ của ông cũng bị các cơ quan khác khống chế theo dõi.
Cho đến khi vợ của ông chết vào những năm 60, người ta mới dỡ bỏ lệnh khống chế này. Có lẽ Tưởng Giới Thạch đã biết mình bị lừa, Cẩu Tâm Gia thì đã chết, đành phải chuyển hướng chú ý sang bà góa phụ này.
Cẩu Tâm Gia cũng vì sợ liên lụy đến vợ nên từ khi giả chết, chưa một lần nào liên lạc lại. Vì vậy, sự bố trí của Tưởng Giới Thạch hoàn toàn vô dụng, tung tích của số vàng đó cuối cùng cũng trở thành truyền thuyết.
- Sư huynh, vậy số vàng đó thực ra là bao nhiêu?
Diệp Thiên cảm thấy rất tò mò, nhất là sự việc tung tích kho báu vàng này, từ trước đến giờ chỉ được nghe trong truyền thuyết, nhưng trước mặt mình lại là một người tham gia vào sự việc năm đó, Diệp Thiên không kìm được bất giác hỏi luôn.
- Sao vậy, tiểu đệ cũng động lòng rồi à?
Cẩu Tâm Gia hỏi rồi cười một cách hài hước, nhưng mắt thì nhìn chằm chằm Diệp Thiên. Mặc dù Cẩu Tâm Gia rất tin tưởng hai người huynh đệ này, nhưng tri diện bất tri nhân tâm, nếu Diệp Thiên đúng là tên tiểu nhân tham lam thì tên tiểu đệ như vậy cũng không cần làm gì.
Cẩu Tâm Gia hỏi câu này làm gương mặt Diệp Thiên chợt đỏ bừng, liền lập tức nói ngay:
- Đại sư huynh, đệ chỉ là hiếu kỳ thôi. Đệ thật sự không có ý gì khác với số vàng đó, huynh hãy coi như đệ chưa hỏi bao giò?
- Đại sư huynh, tiểu sư đệ lần này giúp Cung Tiểu Tiểu tìm tung tích xác của chồng, sẽ được Cung Tiểu Tiểu trả công không ít, chắc chắn đệ ấy không tham gì số vàng đó.
Tả Gia Tuấn đã quen biết Diệp Thiên lâu ngày, biết chắc Diệp Thiên không phải là người tham lam nên đã nói vài lời đỡ cho Diệp Thiên.
Cẩu Tâm Gia từ từ gật đầu sau khi nhìn vào mắt Diệp Thiên chằm chằm và thấy trong đôi mắt ấy sự thuần khiết, ông lại nói tiếp:
- Số vàng đó tổng cộng 20 tấn, toàn bộ đều đưọc đúc thành vàng thoi, lúc đó ta phải dùng tới hơn 10 sức ngựa kéo, các đệ tính xem nó đáng giá thế nào?
Tả Gia Tuấn khởi nghiệp bằng vàng bạc châu báu nên biết rõ giá trị của vàng hơn Diệp Thiên, sau khi tính nhẩm, không nhịn được kêu lên:
- 20 tấn, ui chà, vậy chẳng khác nào giá trị hàng tỷ sao?
Đây đúng là con số có thể biến thánh nhân thành ma quỷ, đến Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn cũng đều kinh ngạc há hốc mồm, mãi một lúc sau mới định thần được.
Mới vừa bị Cẩu Tâm Gia nghi ngờ, nên Diệp Thiên không muốn nói về chuyện số vàng nữa đành chuyển chủ đề:
- Được rồi, không nói việc này nữa. Không chừng số vàng đó đã bị người khác đào được rồi ý chứ. Thôi, tiểu đệ kính 2 vị sư huynh một chén.
Sau khi uống cả chén rượu vào bụng, Diệp Thiên mở miệng nói:
- Đại sư huynh, huynh hiện giờ không vướng bận gì, cũng không có người nhà, hay là lần này huynh cùng về Đại Lục với đệ, rồi cùng nhau đi bái tế sư phụ.
Thấy cuộc sống khắc khổ của Cẩu Tâm Gia, trong lòng Diệp Thiên bất giác có ý nghĩ này. Nhưng vì không muốn Cẩu Tâm Gia nghi ngờ gì nên anh đành nói thẳng ý nghĩ của mình.
Nghe Diệp Thiên nói, Tả Gia Tuấn nói ngay với một vẻ không vừa lòng:
- Tiểu đệ, hãy để đại sư huynh ở Hồng Kong với huynh, huynh cũng chỉ có một mình, bình thường cũng sống qua ngày như đại sư huynh thôi.
Tục ngữ nói huynh trưởng như cha, mặc dù mới quen biết Cầu Tâm Gia có một ngày, nhưng tình huynh đệ của họ như không hề bị chia cắt, thêm vào đó khí chất của Cầu Tâm Gia giống hệt Lý Thiện Nguyên càng làm cho Diệp Thiên và Tả Gia Tuấn cảm thấy gần gũi.
- Cứ đi bái tế sư phụ trước, chuyện ở nơi nào thì sau này hãy tính.
Nhìn thấy hai sư đệ bắt đầu tranh chấp, Cẩu Tâm Gia phải đứng ra giảng hòa. Ông cũng cảm thấy tấm lòng chân thành của họ, trong lòng như dấy lên một cảm xúc ấm áp dễ chịu.