Thiên Tài Tướng Sư
Tác giả: Đả Nhãn
Chương 465: Đối thủ đáng kính trọng
Nhóm dịch: Hana
Nguồn: Mê Truyện
Công phu Ưng Trảo của Hồ Hồng Đức, phải chú ý phối hợp toàn bộ thân pháp, chân phải sau khi giẫm vỡ mấy tảng đá trên sàn thì cả người nhanh như điện đánh vào Andreyebich.
Thân thể ở giữa không trung, 2 tay Hồ Hồng Đức nắm trảo, 10 đầu ngón tay vốn gập lại, lúc này toàn bộ đều duỗi ra giống 10 thanh đoản đao vậy, nếu cắm vào chỗ da thịt, nhất định sẽ gây ra 10 lỗ máu.
Bay trên không tấn công xuống dưới, Hồ Hồng Đức giống con chim ưng mạnh mẽ bay lượn trên 9 tầng mây khóa chặt Andreyebich lại, lực mà 10 ngón tay bắn ra rõ ràng kích thích khiến cho da của Andreyebich tê rần.
- Hây!
Cảm nhận được sự uy hiếp đủ để chết người đó, Andreyebich cuối cùng cũng xuất thủ, miệng gào to lên 1 tiếng, ngực gồng cứng lên, rõ ràng không để ý đến 2 trảo đang tiến đến chỗ yếu huyệt của mìn, 2 quyền đồng thời nhằm ngay chỗ bụng và ngực Hồ Hồng Đức mà đánh.
Andreyebich là 1 cao thủ kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, hắn biết rõ thân thể mình không linh hoạt bằng người phương đông, cho nên quyết không tránh né, trực tiếp lấy mạng đổi mạng với đối phương, loại người suốt ngày kề cận cái chết như hắn, vốn xem cái chết nhẹ như lông hồng.
Andreyebich không quan tâm đến sống chết, nhưng Hồ Hồng Đức còn chưa sống đủ, nhìn thấy Andreyebich lấy mạng đổi mạng, thì 2 trảo hướng về phía ngực của đối phương kia, ông rút lại 1 tay, còn 1 tay thì chạm vào 2 tay của Andreyebich.
- Bùm 1 tiếng vang lên, cộng với âm hưởng của võ đài càng vang lên gấp đôi, theo tiếng nổ này, thân thể cao lớn của Andreyebich hừng hực liên tiếp lùi về phía sau 3 bước, mà thân hình Hồ Hồng Đức thì bay lên trời, nhẹ nhàng đậu trên dây thừng.
Cảnh này xảy ra hết sức nhanh chóng, mọi người ở trên khán đài căn bản là chưa nhìn thấy rõ, thân hình 2 người tách nhau ra, chỉ có điều nhìn thấy tên Andreyebich độc ác bị Hồ Hồng Đức đánh lui, khán đài lập tức vang lên 1 trận hoan hô.
- Con mẹ nó, đây mà là người sao?
Hồ Hồng Đức sau khi đứng vững, chỉ cảm thấy 2 tay tê rần, nhìn sang góc bên kia, không nhịn được chửi to lên, 10 cái móng vuốt mà ông giữ gìn bao nhiêu năm nay, cuối càng bị gãy mất 5 cái.
Điều này khiến cho Hồ Hồng Đức rất đau lòng, ngày xưa vào núi săn bắn, ông cũng nhờ vào 10 cái móng vuốt này mà tung hoành ngang dọc trên núi Trường Bạch ở 3 tỉnh Đông Bắc, kể cả là sài lang hồ bảo hũng dữ thế nào dưới 1 trảo này cũng chết hết, bây giờ gãy mất 1 nửa thì đúng là Hồ Hồng Đức thiếu mất 1 món đồ sát thủ rồi.
Thế nhưng lúc Hồ Hồng Đức nhìn qua Andreyebich, sắc mặt ông mới chuyển biến tốt hơn, bởi vì 5 móng vuốt bị gãy đó, toàn bộ đều đang cắm trên mu bàn tay Andreyebich, máu tươi cứ thể chảy xuống, từng giọt từng giọt đọng trên võ đài.
Andreyebich đứng trên võ đài hình như hoàn toàn không cảm nhận được thương thế ở tay, chỉ thấy các ngón tay gập lại, rồi từ từ nắm chặt vào, thì 5 cái móng vuốt cắm trên mu bàn tay đó, từng cái từng cái bị ép rơi ra.
Sau khi chỗ móng vuốt đó rơi xuống sàn, máu trên tay của Andreyebich cũng thôi không chảy nữa, nếu không phải có chỗ máu dưới chân hắn ra, thì nhìn chỗ da đó lúc này cũng chẳng khác gì lúc chưa bị thương.
Nhưng lúc Andreyebich nhìn qua Hồ Hồng Đức, 2 con mắt màu xám của hắn ta lộ ra 1 tia sinh khí, bởi vì khi nãy hắn thực sự cảm nhận được áp lực của ông lão đó, đối thủ như vậy thật đáng để hắn tôn trọng.
Phải biết rằng, Andreyebich năm nay chưa quá 41 tuổi, đúng vào lúc thể lực sung mãn nhất của đời người, thế nhưng ông lão trước mặt này lại không hề yếu hơn hắn, khiến cho trong lòng Andreyebich cực kỳ chấn động.
- Lão Hồ, não ông hỏng rồi à? Đánh cầm hòa với hắn ta làm gì?
Cảnh vừa rồi dưới ánh đèn sáng chói đó, ngoài Khâu Văn Đông ngồi trong phòng điều khiển xem hình ảnh chậm kia, thì toàn hội trường chỉ có Diệp Thiên là nhìn thấy rõ ràng, không nhịn được hét ầm lên, ông già này cũng 67, 68 rồi, thế mà khi nãy lại đánh cầm hòa với Andreyebich như vậy.
- Diệp Thiên, đừng làm phiền lão Hồ!
Cao thủ đối chiến, sợ nhất là bị nhân tố bên ngoài như Diệp Thiên quấy rầy, điều này khiến cho Chúc Duy Phong có chút bất mãn, bởi vì theo như hắn thấy, người hoàn toàn không có khí chất con nhà võ như Diệp Thiên thực sự là không nên ồn ào. Diệp Thiên căn bản là không để ý đến Chúc Duy Phong, tiếp tục hô lên:
- Lão Hồ, còn đánh như thế nữa thì ông xuống dưới, để tôi lên đánh!
Câu này của Diệp Thiên khiến cho Chúc Duy Phong không nói được câu nào nữa, dựa vào cái dáng yêu ớt không chịu nổi gió này mà muốn đấu với Andreyebich ư? Chỉ sợ vừa mới lên võ đài đối mặt với Andreyebich thôi cũng đã đứng không vững rồi.
- Yên tâm đi, tên tiểu tử này thực ra là 1 trang hảo hán đấy!
Hồ Hồng Đức quay đầu nhếch mép cười với Diệp Thiên, khi nãy ông chỉ cảm nhận được khí lực dồi dào trong cơ thể mình, không nhịn được đấu 1 chưởng với Andreyebich mà thôi, thế nhưng đấu 1 chiêu này, ông mới hiểu được sức mạnh của Andreyebich đáng sợ thế nào.
Hồ Hồng Đức vốn là cao thủ ám kình, hơn nữa nhờ vào cỗ lực mà Diệp Thiên làm phép kia, đơn giản mà nói, ông cũng không yếu hơn Diệp Thiên đâu, nhưng cho dù như vậy, cũng chỉ đấu ngang nhau với Andreyebich, không thể chiếm được thế thượng phong được.
- Ông rất mạnh, đáng để tôi dùng toàn lực ra để đối phó!
Vào lúc Hồ Hồng Đức quay đầu nói chuyện với Diệp Thiên, Andreyebich cũng không xông lên đánh lén, mà nói với Hồ Hồng Đức 1 câu tiếng Nga, đợi cho Hồ Hồng Đức quay đầu lại, chân phải Andreyebich nhẫm mạnh xuống, cả 4 cọc đá được xây bằng đá xanh 4 phía võ đài đều rung lên.
- Rắc rắc!
Tiếng tảng đá vỡ ra, nhờ âm hưởng trên võ đài phát ra rõ ràng, cùng lúc đó, thân hình cao lớn của Andreyebich giống như 1 viên đạn pháo, bắn về phía Hồ Hồng Đức. Thân pháp không linh hoạt bằng Hồ Hồng Đức, không có nghĩa là tốc độ Andreyebich chậm hơn ông, hắn lần này tốc độ cực nhạnh, thân thể to lớn kia phong bế kín 2 bên phải trái của Hồ Hồng Đức, hình như chỉ còn lại 1 đường đỡ.
Thế nhưng kinh nghiệm đối chiến của Hồ Hồng Đức phong phú thế nào chứ? Đã biết khí lực mình không bằng đối phương, sao ông còn dám đấu với Andreyebich? Ngay tại lúc thân hình Andreyebich bùng nổ, chân phải Hồ Hồng Đức nhấc lên, đạp mạnh vào sợi dây thừng đằng sau lưng.
Sợi dây thừng này được làm từ dây thép, để làm thương đối thủ, bên ngoài còn được bọc 1 lớp vải mềm nữa, tính co dãn rất tốt, sau khi chân Hồ Hồng Đức nhẫm lên, người nẩy lên trên, toàn thân lập tức bay lên trời, nhẹ nhàng nhảy qua đầu Andreyebich.
Lúc bay qua đầu Andreyebich, Hồ Hồng Đức dồn khí ở đan điền, thân thể ập mạnh xuống, chân phải nhanh như chớp đạp vào chỗ tim sau lưng Andreyebich, mượn lực này, Hồ Hồng Đức lộn ngược 1 cái đứng vững trên mặt đất.
Andreyebich chiêu này vốn dốc hết khí lực toàn thân, nhưng lại chạm vào 1 khoảng không, lại bị chân Hồ Hồng Đức đạp vào điểm yếu huyệt sau lưng nữa, lúc này không có cách nào thu thân thể lại, lập tức chạm phải dây thừng, chỗ dây thừng to bằng cánh tay trẻ con kia bị khí lực của hắn cắt đứt.
Sau khi cắt đứt dây thừng, Andreyebich cũng không có cách nào dừng lại được, toàn khối thân thể không lồ kia lao ra khỏi võ đài, nhã nhào trên mặt đất.
- Thắng bại đã phân rồi ư?
1 màn này xảy ra quá nhanh, 2 cao thủ này mới giao đấu lần 2 thế mà Andreyebich đã bị Hồ Hồng Đức đánh ra khỏi võ đài, vừa rồi mọi người được chứng kiến tên Andreyebich hung ác tàn bạo, lúc này còn chưa kịp suy nghĩ lại, toàn hội trường yên tĩnh, thậm chí cũng không có đến 1 tiếng hoan hô.
- Khụ khụ.
Andreyebich ngã trên mặt đất động đậy, dùng 1 tay đỡ thân thể đứng dậy, miệng ho khan 1 tiếng, người ngồi gần đó, đều có thể nhìn thấy chỗ đất mà hắn nôn ra kia có 1 ngụm máu đen.
Thương tích Andreyebich quả thực không nhẹ, chỗ tim sau lưng vốn là 1 điểm yếu trên cơ thể con người, hơn nữa lại bị Hồ Hồng Đức khéo léo tránh lực nặng ngàn cân, mượn lực đánh lực, đợi đến chiêu Andreyebich dốc toàn lực ra chưởng đánh mình, dưới 2 đòn như vậy, Andreyebich cũng không có cách nào trụ được.
Sau khi đứng lên, thân thể Andreyebich lảo đảo, nhưng người được huấn luyện ý chí kiên cường trong hoàn cảnh khắc nghiệt bao nhiêu năm như vậy, nên hắn vẫn có thể đứng vững được, từng bước từng bước bước lên võ đài, hắn có chút không cam lòng không hiểu sao lại thua đối phương như vậy được.
- Đánh chết hắn đi!
- Đánh chết hắn đi, đánh chết con quỷ Tây đó đi!
- Giết hắn đi!
Người mắt tinh có thể nhìn thấy được, Andreyebich lúc này là nỏ đã hết đà, đến giờ phút này, mọi người trong hội trường mới sôi nổi hắn lên, 1 loại thú tính nguyên thủy trào dâng trong lòng mọi người, đến cả những người phụ nữ bình thường là những phu nhân cũng gào ầm lên.
- Cút hết sang 1 bên!
Hồ Hồng Đức đứng vững vàng trên võ đài, nghe thấy tiếng hò reo như vậy, trong miệng hét lên 1 tiếng như tiếng sấm, lập tức khống chế lại âm thanh hỗn loạn trong hội trường.
Tiếng thét của Hồ Hồng Đức cũng giống như 1 cước đánh bại Andreyebich, đều khiến cho mọi người có chút không hiểu, thế nhưng hiệu quả lại rất tốt, ít nhất cũng có thể khiến cho hội trường yên tĩnh lại.
Nhìn thấy những người bình thường đều mặc comple ra vẻ ta đây đạo mạo trang nghiêm, Hồ Hồng Đức lắc lắcđầu rồi nói với 1 người châu Âu đứng bên ngoài võ đài:
- Ngươi bảo hắn nhận thua đi, không đánh nữa, nếu không, hắn cầm chắc cái chết!
Hồ Hồng Đức là 1 người đánh võ, ông có niềm kiêu hãnh riêng của bản thân, tuy rằng Andreyebich bị thương nặng, nhưng Hồ Hồng Đức biết, trận đấu này ông có thắng cũng không vẻ vang, nếu không phải có Diệp Thiên làm phép tăng thêm khí lực, thì 1 cước đó của ông cũng nhất định không thế phá vỡ phòng ngự thân thể của Andreyebich được.
Mà Andreyebich, cũng đáng là 1 đối thủ để Hồ Hồng Đức tôn trọng, nếu ở Trung Quốc thì hắn cũng là 1 võ sĩ.
Người châu Âu đó có thể hiểu được tiếng Hán, sau khi nghe Hồ Hồng Đức nói xong, sắc mặt lỗ rõ vẻ lo lắng, vội vàng nói tiếng Nga với Andreyebich.
Andreyebich cũng không nghe lời 1 trợ thủ của mình, mà lảo đảo bước lên võ đài, đứng trước mặt Hồ Hồng Đức.