Thiên Tài Tướng Sư

Chương 725: Chương 724


trước sau

Thiên Tài Tướng Sư
Tác Giả: Đả Nhãn
Chương 724: Mạng sâu độc

Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: metruyen

Diệp Thiên chau mày nhìn Chúc Duy Phong nói:
- ở Thái Lan xảy ra chuyện như vậy thì bên đó cũng phải làm gì cho hai người chứ?

Thân thế của Chúc Duy Phong ở trong nước rất lớn, bất kể là quân đội hay bộ ngoại giao hắn đều có người thân, Thái Lan là láng giềng với Trung Quốc, hắn xảy ra chuyện ở đó thì đối phương phải giải thích thế nào đó chứ.

- Bên Thái Lan trả lời đây là hành vi côn đồ, giết tại chỗ hai người rồi nộp thi thể qua đây.

Nghe Diệp Thiên hỏi Chúc Duy Phong tỏ vẻ tức giận cắn răng nói:
- Diệp Thiên, cậu có tin lời họ nói không?

- Không tin!

Diệp Thiên lắc đầu nói:
- Vậy thì có thể làm gì được, đối phương đã trả lời như vậy rồi, về mặt chính trị thì bọn họ đã làm thỏa hiệp rồi!

- Vì vậy mà tôi hận, những chuyện này chắc chắn là do Flodz làm!

Chúc Duy Phong vừa nói, nổi tức giận lại dâng trào trong lòng ngực, cổ họng ngứa ngáy, hắn lại ho khụ khụ, máu lần này chảy ra càng nhiều hơn đỏ cả lòng bàn tay.

- Đợi một chút, sức khỏe anh có gì đó rất lạ!
Thấy Chúc Duy Phong định nói tiếp, Diệp Thiên liền ngăn hắn lại, nắm chặt cổ tay hắn, truyền một luồng nguyên khí vào trong.

- Kỳ lạ, bên trong không bị thương, sao lại nôn ra máu nhỉ?

Một lúc sau, Diệp Thiên buông cổ tay Chúc Duy Phong ra, khuôn mặt đầy nghi hoặc, lúc hắn nhìn thấy máu tươi trên tay Chúc Duy Phong, ánh mắt không khỏi rùng mình.

Sau khi đạt đến trình độ Tiên Thiên, năng lực quan sát sự vật của Diệp Thiên đã khác xa với người bình thường, những vật bình thường trong mắt người thường nếu đưa vào mắt hắn thì sẽ được phóng to lên rất nhiều lần.

Lúc này Diệp Thiên nhìn thấy trong dòng máu đỏ có bốn con sâu nhỏ mà người thường không thể nhìn thấy được. Bọn chúng hình như đang hút chất dinh dưỡng trong máu, chỉ chốc lát, màu đỏ của máu đã trở nên nhạt hơn.

- Độc Thuật?

Mắt Diệp Thiên lóe lên một tia u ám, hắn ban đầu còn thấy hơi kỳ lạ, vì sao vẫn không nghe thấy tin tức gì của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, thì ra vị quốc sư Thái Lan này đã ra tay từ trước.

Như vậy, chuyện vị tuyển thủ của Đổng Thăng Hải sau khi đánh thắng chín trận liên tiếp đã bị chết thảm bây giờ đã có lời giải thích, bởi vì Độc Thuật thực sự có khả năng điều khiển sự sống chết của con người.

Tuy nhiên Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây và Flodz cũng đúng là rat ay dã man quá, để dụ dỗ Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong mà bọn họ đã để người của mình thua chín trận với sáu người chết, tất cả chỉ để xóa đi sự nghi ngờ của Đổng Thăng Hải.

Đưa mắt nhìn lên tay Chúc Duy Phong xong Diệp Thiên liền thở dài nói:
- Khi hai người ở Thái Lan, có nhìn thấy một ông lão cơ thể gầy gò, khuôn mặt khô khan không?

- Cơ thể gầy gò, khuôn mặt khô khan?

Chúc Duy Phong suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Có, có một người như vậy, ông ta có xuất hiện trong buổi tiệc mà quốc vương mời chúng tôi, sau đó trong bữa tiệc mà Flodz tổ chức ông ta cũng có đến tham dự!

Sỡ dĩ Chúc Duy Phong có ấn tượng sâu đậm với người này là vì trong cả hai buổi tiệc, bất kể là quốc vương của Thái Lan hay là Flodz đều tỏ ra rất cung kính với người này.

Cái giá của người kia hình như cũng rất lớn, thân thế rất cao, lúc ông ta ngồi vào bàn tiệc, hầu như không có ai dám ngồi cùng bàn với ông, điều này cũng làm Chúc Duy Phong ghi nhớ rất rõ.

- Quả nhiên là ông ta, tâm kế thật ác độc, ông ta muốn hạ chiến thư với tôi sao?

Diệp Thiên cười nhạt, nói trắng ra, Đổng Thăng Hải và Chúc Duy Phong thực ra là chịu sự liên lụy từ mình.

Diệp Thiên mấy năm gần đây rất nổi trội, danh tiếng trong giới quyền anh chợ đen cũng rất vang dội, dựa vào năng lực của Thaksin, tất nhiên không khó để biết được tin tức kẻ thù đã giết đệ tự của mình.

Còn quan hệ của hai người Chúc Duy Phong và mình cũng không khó để biết được, xem ra chuyện xảy ra ở Thái Lan lần này, chắc chắn là nhằm vào mình rồi.

Tuy nhiên Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây không ngờ là mình lại không đến, vì vậy mới trút giận lên Chúc Duy Phong và Đổng Thăng Hải, dùng Độc Thuật lên cơ thể họ.

- Diệp Thiên, cậu nói tôi nghe không hiểu, lẽ nào lại liên quan đến ông lão kia?
Thấy Diệp Thiên cười nhạt, Chúc Duy Phong thắc mắc.

Diệp Thiên gật đầu nói:
- Đương nhiên là có liên quan rồi, nếu tôi về trễ một tháng, e rằng anh và Lão Đổng đã ho ra máu mà chết rồi, Độc Thuật của Thái Lan chính là một trò chơi dùng để đánh lừa người chơi!

- Độc Thuật? Ý cậu là chúng tôi đã trúng Độc Thuật?
Chúc Duy Phong nghe xong mặt liền biến sắc, hắn thường đến Thái Lan, biết rất rõ Độc Thuật đáng sợ như thế nào.

Còn Đổng Thăng Hải thì nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên, ông ta lúc này sống không bằng chết, chỉ cầu xin Diệp Thiên giúp hắn báo trả mối thù nghìn kiếp này, ông chết mới nhắm mắt được.

- Diệp Thiên, có cách gì để giải không?

Chúc Duy Phong cười thảm đạm, hắn biết Độc Thuật cũng giống như Cổ Thuật, chỉ do người hạ Độc Thuật đến giải mới giải được, nói cách khác, hắn và Đổng Thăng Hải về cơ bản là chết chắc rồi.

- Tôi có thể thử xem sao!

Diệp Thiên nghĩ một lúc, đưa hai cánh tay ra, từ trên đầu rơi xuống một cành cây, bỏ hết những chiếc lá trên đó, Diệp Thiên đưa cành cây cho Chúc Duy Phong nói:
- Bất kể là đau và ngứa như thế nào, anh đều phải gắng chịu cho tôi!

- Được, Diệp Thiên, cậu yên tâm, Chúc mỗ trải qua không biết bao nhiêu đau đớn rồi!

Chúc Duy Phong cắn răng, lấy nhánh cây bỏ vào miệng, miệng khép lại cắn chặt nó.

Diệp Thiên gật đầu, hắn đứng dậy đến sau lưng Chúc Duy Phong, đánh một chưởng vảo cổ hắn, tâm niệm nhích động, một luồng nguyên khí luồn vào bên trong cơ thể hắn.

Sợi khí này dưới sự điều khiển của Diệp Thiên, theo động mạch ở cổ Chúc Duy Phong mà đi vào bên trong huyết quản của hắn.

Thở dài một cái, mặt Diệp Thiên chợt biến sắc, cái nguyên khí vô hình vô sắc kia chợt hóa thành một ngọn lửa không thể nhìn thấy được, đang đốt cháy bên trong cơ thể Chúc Duy Phong.

Ngọn lửa này giống như là đang giúp Chúc Duy Phong bài trừ những độc hại có trong máu, tuy nhiên là đốt cháy huyết quản hắn nhưng lại không hề gây nên thương tích nào.

Sau khi tu thành Tiên Thiên, vốn dĩ đã có ngọn lửa của Tiên Thiên, giống như luyện đan vậy, đều phải sử dụng đến ngọn lửa này, ngọn lửa này chí dương chí cương, chính là cách duy nhất dùng để đối phó với sâu độc mà Diệp Thiên có thể nghĩ ra được.

Chỉ là cứ như vậy thì những đau đớn mà Chúc Duy Phong phải chịu đựng không có lời lẽ nào diễn tả được, coi như là Diệp Thiên có thể điểu khiển để nó không làm tổn thương kinh mạch, nhưng cái cảm giác bị lửa thiêu đốt ở bên trong thì người bình thường có thể chịu đựng được sao?

- Á!

Chúc Duy Phong chợt kêu lên một tiếng, trán toát mồ hôi hột, nhánh cây bằng hai ngón tay cái kia đã bị hắn cắn đứt.

- Chịu khó đi!

Diệp Thiên quát một tiếng, lần này hắn cũng không thoải mái gì so với Chúc Duy Phong, cần biết rằng, huyết quản của con người mong manh như thế nào, hắn muốn dùng lửa của Tiên Thiên để thiêu đốt sâu độc, thì phải dốc hết toàn sức lực của mình ra.

- Ao!

Chúc Duy Phong kêu lên như dã thú, hắn cũng coi như là người mạnh mẽ, cầm nhánh cây vừa cắn gãy kia bỏ lại vào mồm.

- Mẹ nó, nếu là lúc tôi đang luyện khí hóa thần thì cũng bó tay với những con sâu này thôi!
Lúc Diệp Thiên đang huy động lửa Tiên Thiên, trong dòng máu của Chúc Duy Phong cũng đã có những thay đổi mà không ai có thể biết được.

Từng con sâu mà mắt thường không thể nhìn thấy, dưới ngọn lửa của Diệp Thiên đã lần lượt quay đầu chạy trốn, hơn nữa trong quá trình tháo chạy, những con sâu đó đã kết lại với nhau.

- Muốn chết hả!
Lúc Diệp Thiên nhìn thấy con sâu độc lớn kia muốn quay đầu lại để nuốt ngọn lửa của mình, thì hắn chợt cười nhạt.

- Xuy xuy!

Sau khi con sâu tiếp xúc với ngọn lửa, một âm thanh không tồn tại trên thế giới này chợt vang lên, truyền đến tai Diệp Thiên, con sâu do hàng vạn con sâu nhỏ kết lại kia đột nhiên bị tiêu hủy đi một nửa.

- Thủ đoạn hay, cái thứ này đúng là khó lòng mà phòng bị!

Con sâu kia biết được mình gặp phải thiên địch, giống như là có ý thức vậy, không còn dám đối đầu với Diệp Thiên nữa, mà theo mạch máu chạy trốn, chạy trốn khỏi sự truy kích của Diệp Thiên.

Điều này cũng làm cho Chúc Duy Phong thấy đau lại thêm ngứa, giống như có một con chuột đang du ngoạn trong cơ thể mình vậy, cảm giác vừa đau vừa ngứa đó làm hắn muốn ngất lịm đi.

Tuy nhiên thời gian này không dài, năm sáu phút sau, Diệp Thiên búng ngón trỏ của bàn tay trái một cái, các đốt ngón tay trái của Chúc Duy Phong tê rần, khuỷu tay chợt giơ lên.

Cùng lúc này, một ánh sáng trắng lóe lên, đốt cuối cùng của ngón trỏ tay trái chợt lìa ra, một dòng máu cuộn cuộn bắn ra phải đến nửa met.

- Muốn chạy?

Diệp Thiên hừ một tiếng, cùng lúc với dòng máu chảy ra, tay trái hắn đang đặt trên cổ Chúc Duy Phong giống như một luồng điện đưa về phía trước rồi rút lại.

- Xèo xèo!
Giữa ngón cái và ngón trỏ của Diệp Thiên, đang giữ một con sâu có hình thù kỳ quái.

Con sâu kia nhuộm đầy máu, trên đầu mọc hai cái kìm, vừa phát ra tiếng kêu nhiếc óc vừa cố gắng dùng hai cái kìm kẹp vào da Diệp Thiên, muốn đi vào trong cơ thể Diệp Thiên.

Tuy nhiên làn da tay trắng nõn nà kia của Diệp Thiên lại cứng như thép vậy, mặc cho con sâu kia cắn xé mà da vẫn không bị xây xước gì, một phút sau, con sâu đó chợt dừng lại, cả người cứng ngắc, giống như đã chết rồi vậy.

- Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, ông cũng là một Tông sư, vậy mà lại chơi trò giả chết này?

Diệp Thiên cười nhạt, nói tiếp:
- Nếu đây là bổn mạng cổ của ông, tôi tin rằng ông có thể nghe được lời tôi đang nói, Đài Đà là do tôi giết, muốn báo thù cứ đến tìm Diệp mỗ tôi là được rồi!

Diệp Thiên nói những lời đó xong, con sâu kia giống như là bị kinh hãi vậy, lại bắt đầu chống chọi, miệng phát ra những âm thanh thật thê lương.

- Ông làm bạn tôi bị thương, tôi sẽ giết con sâu của ông, cứ coi như là kiếm lại một lợi nhuận trước đã, tôi và ông sẽ có ngày hội ngộ!

Mặt Diệp Thiên ánh lên sự dữ dằn, ngón cái và ngón trỏ dúm lại, một ngọn lửa xuất hiện ở đầu ngón tay hắn bao trùm lên con sâu độc kia.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!