Thiên Tài Tướng sư
Tác giả: Đả Nhãn
Chương 99: Kỷ công tử
Nhóm dịch: Hana
Nguồn: Mê Truyện
- Diệp Thiên, chúng ta qua bên kia đi?
Ghé sát bên người Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã cũng không cảm thấy yến tiệc đáng ghét như trước, nếu là trước kia, lúc này cô đã như đứng đống lửa, như ngồi đống than .
Diệp Thiên nghe vậy nhìn sang chỗ mấy người trẻ tuổi tụ tập bên kia, bĩu môi, nói:
- Qua đó để làm chi? Không thấy ánh mắt những người đó cũng giống như lang sói nhìn chằm chằm em đó sao? Em là bạn gái của anh đấy ...
Hôm nay dáng vẻ của Vu Thanh Nhã thật sự là rất gây chú ý, trang điểm nhẹ cùng lễ phục dạ hội màu đen, quả là phụ trợ vô cùng cao quý của cha cô, cách ăn mặc chín chắn và khuôn mặt thanh thuần đan vào nhau, tỏa ra loại lực hấp dẫn không thể nói hết.
Đừng nói là những người thanh niên hai mươi, ngay cả người trung niên bốn mươi năm mươi tuổi, ánh mắt cũng thường xuyên cố ý hay vô tình đảo qua trên người Vu Thanh Nhã, nếu ánh mắt có thể mang theo chất hóa học, ước chừng lúc này y phục trên người Vu Thanh Nhã sớm đã bị rơi rớt.
Diệp Thiên cũng không phải không nhận ra ý đồ xấu xa của những kẻ đó, đó không phải là ánh mắt thưởng thức, hắn tự nhiên không chịu đưa dê vào miệng cọp, đưa Thanh Nhã đến trước mặt những người đó.
- Anh nói không đi thì không đi, chúng ta đến bên kia hoa viên ngồi đi...
Nhìn thấy Diệp Thiên vẫn quyến luyến nhìn phía bàn ăn phong phú kia, Vu Thanh Nhã dở khóc dở cười kéo hắn lại, đã biết bạn trai mình cái gì cũng tốt, có điều ... ăn lại quá tốt!
Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã ngồi tán gẫu, hai người bọn họ cũng trở thành chủ đề nghị luận của những người tuổi trẻ trong hoa viên này.
Chàng thanh niên chải mái tóc dựng bảy tám phân, trên đầu còn xịt keo sáng loáng, hất dầu về phía cách đó không xa, nơi Diệp Thiên đang ngồi, nổi giận, nói với đồng bạn bên cạnh:
- Kỷ Nhiên, tiểu tử đó là ai nhỉ? Thật vui vẻ, ngay cả mấy đàn anh đều không để ý?
- Đúng vậy a, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, qua nói chuyện một chút thì sao nào? Cô bé kia thật xinh đẹp!
Người tên Kỷ Nhiên bị hỏi còn chưa nói chuyện, bên cạnh đã có người phụ hoạ, tuy rằng tiệc như vậy không thể thiếu cô gái xinh đẹp, nhưng thanh thuần xinh đẹp và giàu có như Vu Thanh Nhã, cũng không thấy nhiều.
- Này, nói không chừng là thái tử nhà ai đấy, tôi nói mấy anh, đừng gây chuyện nha, Anh Lan này cũng không phải là nơi giống như bình thường ...
Người họ Kỷ kia, đại khái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hắn ở Bắc Kinh đã lâu, biết có những người, căn bản là họ không nên đắc tội.
Những thứ không nói đâu xa, chỉ ở câu lạc bộ Anh Lan này, ở đây mỗi người bọn họ đều đã ngưỡng mộ đã lâu, nhưng nếu không phải các trưởng bối mang theo, bọn họ căn bản là không vào được, cũng không dám khoe khoang ở chỗ này.
Nhưng cho dù là con cháu thương nhân, cũng là có đều luật riêng, tựa như vài người lấy Kỷ Nhiên làm trung tâm, gia thế đều không thua ai, nhưng đứng ở chỗ khác, thì hắn lại là người rất bình thường.
Sau khi Kỷ Nhiên cảnh cáo mấy người đồng bạn, bất mãn nhìn sang tên béo, nói:
- Ôi, Thương Bất Khải à, tôi nói rồi mà, cậu mời những người thật không biết dựa vào khuôn phép gì cả? Đừng làm những chuyện để tôi bị mắng chứ?
- Làm sao có thể? Lão Kỷ, hôm nay tôi mời được cả sinh viên học viện điện ảnh Bác Kinh đến đấy, luận tướng mạo không chừng còn hơn cả cô bé kia, tôi gọi điện thoại xem thế nào...
Nghe được Kỷ Nhiên nói vậy, cái người tên Thương liền kêu oan, đang muốn tiếp tục giải thích vài câu, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Ở trung kỳ thập niên 90, chuyện nhóm người giàu có ở Bác Kinh có bồ, quả thực đã trở thành hot, nếu tụ họp mà không có cô gái xinh xắn hay nữ thư ký bên cạnh, đều ngượng ngùng khi đi ra gặp người.
Nhưng những cô gái xinh đẹp cũng không phải đầy đường, vì thế nhưng ông chủ tài lực hùng hậu liền dòm ngó tiếp cận trường đại học, mà loại học viện nghệ thuật, đương nhiên liền trở thành tâm điểm chú ý của bọn họ.
Tục ngữ nói trên không nghiêm, dưới chắc chắn sẽ loạn, hành vi của bậc cha chú, trực tiếp ảnh hưởng đến thế hệ sau.
So sánh với các trưởng bối, ưu thế của bọn họ càng thêm rõ ràng, tối thiểu là tuổi trẻ, tiền tài thì không ít. Những nữ sinh viên ý chí không kiên định, đương nhiên sẽ không buông tha bọn họ, thậm chí còn tuyển chọn những người có tiền.
- Hắc hắc, lão Kỷ, Nhâm Kiện tới, tôi đi đón, mấy anh chờ là được rồi...
Sau khi nhận điện thoại, trên mặt tên béo lộ ra vẻ hưng phấn, bắt chuyện cùng vài người rồi xoay người đi ra hoa viên.
Bảy tám phút sau, Thương Bất Khải mang theo bốn năm cô gái ăn mặc rất thời trang về tới hoa viên, mấy cô nương này tuổi trẻ, nhất thời thu hút được ánh mắt của mọi người.
Điều này làm cho đám người Kỷ Nhiên cảm thấy có vẻ rất tự hào ra mặt, mỗi người lộ ra bộ mặt như chó con vây lấy mấy cô gái.
Bọn hắn biết, các cô gái lần này tới cũng không phải như trước kia, cho ít tiền có thể lên giường, mà là sinh viên điện ảnh và truyền hình chân chính, tầm mắt cũng không phải tầm thường.
- Diệp Thiên, anh nhìn cái gì? Có phải mấy người ... kia xinh đẹp hơn em hay không?
Ngồi ở góc hoa viên, Diệp Thiên nói chuyện cung Vu Thanh Nhã nhưng đương nhiên cũng bị mấy cô gái vừa hấp dẫn, nhưng khiến Vu Thanh Nhã bất mãn chính là, Diệp Thiên cứ nhìn chằm chằm một cô gái trong đó.
Cái cô bé kia vóc dáng không cao lắm, nhưng rất đầy đặn, dáng người phi thường ưa nhìn, mặc cả bộ áo da quần da màu đen, hiển lộ rõ ràng ra sự gợi cảm và thành thục, cho dù Vu Thanh Nhã là con gái, nhìn cũng nhịn không được tim có chút đập rộn lên.
- Không phải xinh đẹp hơn em, mà là anh nhận ra cô gái kia...
Nghe thấy Vu Thanh Nhã nói vậy, Diệp Thiên nhịn không được nở nụ cười khổ, không nghĩ tới cô gái ăn mặc diễm lệ như thế kia, lại chính là Sầm Tĩnh Lan mà hắn quen trên xe lửa, xem ra thế giới này thật là rất nhỏ.
Nhưng nhìn thấy Sầm Tĩnh Lan ở đây, Diệp Thiên cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao mỗi người đều có lựa chọn quyền lợi cho cuộc sống của mình, nữ minh tinh và phú hào, không phải là tài sắc vẹn toàn sao.
- Anh quen cô ấy? Làm sao anh quen cô ấy? Nhìn ăn mặc, nhất định không phải người tốt...
Con gái hay ghen đều là trời sinh đã có, thấy ánh mắt Diệp Thiên vẫn thường liếc về phía bên kia, Vu Thanh Nhã hận không thể dùng tay nhỏ bé che mắt hắn lại.
- Thanh Nhã, sao anh có cảm giác trong hoa viên này tràn ngập sự ghen tuông nhỉ?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười.
- Anh cùng cô gái kia quen nhau ở trên xe lửa, cô ấy học điện ảnh và truyền hình, bọn anh rất trong sáng ...
- Ai thèm để ý!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã lườm hắn, nhưng bạn trai đã giải thích cho mình, trong lòng cũng thấy dịu ngọt.
- Ôi, bọn họ tới ...
Vu Thanh Nhã bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo Diệp Thiên bởi vì cô phát hiện, cco gái xinh đẹp nhất, đang cùng một người trẻ tuổi đi tới bên mình.
- Đến đã đến thôi...
Diệp Thiên vỗ nhẹ nhẹ bàn tay nhỏ bé của Vu Thanh Nhã, từ trên ghế đứng dậy.
- Chị Tĩnh Lan, chị khỏe chứ, không ngờ gặp được chị ở đây ...
Nhìn thấy Sầm Tĩnh Lan và người thanh niên kia chạy tới trước mặt, Diệp Thiên cười tiến lên, lên tiếng chào hỏi.
- Diệp... Diệp Thiên?
Thấy thân hình cao lớn, nhưng khuôn mặt lại hiển lộ ra vẻ non nớt của Diệp Thiên, Sầm Tĩnh Lan kinh ngạc, bất kể như thế nào cô cũng chưa từng nghĩ, ở chỗ này lại gặp được Diệp Thiên?
Phải biết rằng, câu lạc bộ Anh Lan chính là nơi tụ họp các nhân vật nổi tiếng ở kinh thành, rất nhiều người nhà giàu có tiền, nhưng không có thân phận mới nổi muốn đến đều không đi vào được, tuy rằng Sầm Tĩnh Lan đã sớm biết nơi này, nhưng mới vào lần thứ 2.
- Sầm tiểu thư, mọi người quen nhau sao?
Kỷ Nhiên đứng bên Sầm Tĩnh Lan, giật mình nhìn về phía Diệp Thiên, nhận định chuyện mình tới gặp người trẻ tuổi này là làm đúng rồi, đối phương nhất định là người vai vế cao hơn so với hắn.
Đây là lần thứ 2 Kỷ Nhiên mời sinh viên điện ảnh và truyền hình đến cổ động, nhưng Kỷ công tử biết một vài người trong hội, đừng nói là mới là sinh viên, bản thân đã nổi danh rồi, đối với những người đó mà nói, chuyện để lộ chi tức nhiều người biết đến không có gì lạ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Kỷ công tử không khỏi đắc chí, có thể kết bạn ở đây, trưởng bối nhà hắn cũng sẽ khích lệ hắn.
- Chúng tôi quen nhau ở trên xe lửa, Diệp Thiên, tại sao cậu lại ở chỗ này vậy?
Nói thật, tuy rằng Diệp Thiên nhìn qua vô cùng đơn giản nhưng khiến Sầm Tĩnh Lan cảm giác kính cẩn, giống như cả người hắn đều bị sương mù bao phủ, thấy không rõ lắm.
Có thể thi đỗ trường Thanh Hoa, nhưng lại khiêm tốn dị thường, nhìn như non nớt khuyết thiếu kinh nghiệm xã hội, nhưng cách đối nhân xử thế lại thành thục lão luyện, cẩn thận, nhất là ở trên xe lửa lại bắt được tên tội phạm bị truy nã, cũng làm cho Sầm Tĩnh Lan cảm thấy tò mò.
Cho nên mặc dù chuyện ở trên xe lửa đã qua gần hai tháng, nhưng Sầm Tĩnh Lan vẫn có đôi khi nghĩ lại mà thầm cười “Ngượng ngùng” , nghĩ đến trên người Diệp Thiên ẩn chứa nhiều điều làm cho người ta khó hiểu.
- Trên xe lửa? Hai người quen ở trên xe lửa sao?
Lời nói của Sầm Tĩnh Lan khiến Kỷ Nhiên có chút không hiểu, người trong giới, có chuyện gì đều là bay tới bay lui, ai còn ngồi xe lửa? Đây không phải là chuyện mất mặt sao?
Diệp Thiên cười vươn tay ra, nói:
- Đúng , tôi và Tĩnh Lan quen ở trên xe lửa, đúng rồi, tôi tên là Diệp Thiên...
- Ồ, tôi là Kỷ Nhiên, cha tôi …
Nhìn thấy Diệp Thiên tươi cười không màng danh lợi, Kỷ Nhiên vội vàng vươn hai tay, theo bản năng liền nói xuất thân, gia thế đầu tiên, tuy rằng hắn còn chưa suy nghĩ được vì sao Diệp Thiên quen Sầm Tĩnh Lan ở trên xe lửa, nhưng vẻ tươi cười lại trở thành khiêm tốn nhã nhặn .
Kỷ công tử cảm giác, chỉ có người có gì đó bí ẩn, mới có thể giới thiệu giống như Diệp Thiên - chỉ nói ra cái tên, bởi vì loại người này căn bản là không cần dùng danh hiệu của người khác để khoe khoang chính mình.
- Hả?
Ngay khi Kỷ công tử cầm tay Diệp Thiên, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, bởi vì hắn phát hiện, nhãn hiệu trên cổ tay áo bộ Âu phục cũng chưa giật đi, hơn nữa quan trọng hơn là, đó là một nhãn hiệu Trung Quốc, hắn hoàn toàn chưa từng nghe qua.
Lúc này đầu óc Kỷ công tử còn chưa thể hiểu được, mới vừa rồi còn cho rằng đối phương là con cái nhà giàu có bậc nhất, bây giờ liền phát hiện tình huống này, hay là lúc này người trong giới lưu hành kiểu ăn mặc quần áo như vậy?
Nhưng cũng không đúng, theo lý thuyết bất kể là người trong giới, mà Âu phục không giật mác, đều không giống tiêu chuẩn, đại não Kỷ công tử nhất thời có chút hỗn loạn cả lên.