thiếu gia giấu mặt

Chương 8: Lần đầu gặp Khánh An


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều thứ sáu, công ty đông nghẹt người. Nhân viên vội vã ra về sau một tuần làm việc dài, bãi giữ xe dưới hầm trở nên hỗn loạn. Tiếng động cơ nổ ầm ầm, còi xe inh ỏi, mùi khói xăng quyện lẫn trong không khí ngột ngạt.

Hoàng đứng gác ở một góc, cố gắng điều tiết dòng xe ra vào. Cả người mệt rã rời, nhưng anh vẫn giữ thái độ nghiêm túc.

Một bóng dáng đặc biệt

Giữa đám đông chen lấn, ánh mắt Hoàng chợt dừng lại nơi một cô gái mặc váy công sở xanh nhạt. Mái tóc dài buộc gọn, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt ánh lên vẻ kiên nghị. Cô đang loay hoay tìm chìa khóa xe trong túi xách.

Nhìn sơ qua, Hoàng đoán cô thuộc nhóm nhân viên văn phòng, nhưng không hiểu sao anh lại để ý lâu hơn mức bình thường. Có cái gì đó toát ra từ dáng vẻ ấy – vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ.

Đúng lúc đó, một gã đàn ông trung niên, ăn mặc lôi thôi, từ đâu bước tới. Gã là khách giao hàng quen mặt, vốn hay lảng vảng trong bãi xe.

“Em gái, để anh dắt xe giúp nhé!” – gã ta chìa tay, cố tình đứng sát cô gái.

Cô cau mày, lùi lại:
“Không cần đâu. Tôi tự lo được.”

Nhưng gã chẳng buông tha, càng dí sát hơn.

Khoảnh khắc can thiệp

Hoàng đang quan sát, lập tức bước nhanh đến. Giọng anh cứng rắn:
“Anh kia, khu vực này cấm làm phiền nhân viên. Đề nghị anh ra khỏi bãi xe ngay.”

Gã đàn ông quay phắt lại, gằn giọng:
“Mày là cái thá gì? Bảo vệ quèn mà cũng dám lên tiếng với tao à?”

Nói rồi, gã đưa tay định chạm vào vai cô gái.

“Không được!” – Hoàng quát lớn, ngay lập tức chặn tay gã lại. Bàn tay anh nắm chặt, ánh mắt lạnh băng.

Trong khoảnh khắc ấy, khí thế khác hẳn một nhân viên bảo vệ bình thường. Cô gái thoáng sững người, nhìn Hoàng với ánh mắt ngạc nhiên.

Cuộc chạm trán căng thẳng

Gã đàn ông bực tức, hất tay Hoàng ra, định gây sự:
“Thằng ranh, mày muốn ăn đòn hả?”

Hoàng không nao núng. Anh đứng chắn trước cô gái, giọng bình thản nhưng cứng rắn:
“Nếu còn làm phiền nhân viên, tôi sẽ báo cảnh sát và cấm anh vào đây vĩnh viễn.”

Sự quả quyết ấy khiến gã khựng lại. Xung quanh bắt đầu có vài người để ý, xì xầm bàn tán. Gã đàn ông chửi thề vài câu, rồi bỏ đi, hậm hực.

Cô gái thở phào nhẹ nhõm.

Lời cảm ơn bất ngờ

“Cảm ơn anh.” – cô gái khẽ nói, giọng vừa chân thành vừa có chút bối rối.

Hoàng chỉ gật đầu, nở nụ cười nhẹ:
“Không có gì. Đây là trách nhiệm của tôi.”

Cô nhìn kỹ anh hơn. Gương mặt Hoàng dính chút mồ hôi, đồng phục bảo vệ bình thường, nhưng ánh mắt thì khác hẳn – kiên định và điềm tĩnh.

“Anh tên gì?” – cô hỏi.

“Hoàng.” – anh đáp ngắn gọn.

Cô mỉm cười:
“Tôi là Khánh An. Rất vui được biết anh.”

Cái tên ấy vang lên trong đầu Hoàng, để lại một dư âm lạ lùng.

Cảm xúc khó gọi tên

Sau khi dắt xe đi, Khánh An vẫn ngoái lại nhìn Hoàng một lần. Còn anh, đứng tại chỗ, tim bất giác đập nhanh hơn.

“Khánh An… cô ấy có gì đó rất đặc biệt.” – Hoàng tự nhủ, rồi lắc đầu xua đi. Anh không cho phép mình nghĩ nhiều. Bởi bây giờ, anh chỉ là một bảo vệ quèn.

Nhưng dù cố phủ nhận, hình ảnh nụ cười của cô gái vẫn lấp lánh trong trí óc anh suốt cả buổi tối hôm đó.

Đêm khu trọ

Về tới phòng trọ, Hoàng nằm dài trên giường, nhớ lại ánh mắt của Khánh An. Đã lâu rồi anh mới có cảm giác rung động, nhưng cũng đầy lo lắng.

“Nếu cô ấy biết thân phận thật sự của mình, liệu sẽ nhìn mình bằng ánh mắt nào? Hay chỉ coi là trò đùa của một thiếu gia chán đời đi trải nghiệm?”

Hoàng khẽ cười, tự nhủ:
“Thôi, mình chỉ cần sống thật với vai trò hiện tại. Nếu có duyên, mọi chuyện rồi sẽ tới.”

Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi nhè nhẹ. Giữa căn phòng trọ nghèo nàn, trái tim Hoàng lại khẽ rung lên – một khởi đầu mới đang dần hé mở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×