thiếu gia giấu mặt

Chương 7: Gặp quản lý Dũng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Minh Hoàng đến công ty từ rất sớm. Trời vẫn còn nhá nhem, nhân viên chưa ai vào làm, nhưng anh đã khoác đồng phục đứng gác ở cổng. Trong lòng vừa hồi hộp, vừa có chút háo hức. Đây là ngày làm việc chính thức đầu tiên.

Hoàng tự nhủ: “Dù có thế nào cũng phải làm thật tốt. Không được để bị đuổi như lần trước nữa.”

Lần đầu bị “soi”

Khoảng tám giờ sáng, dòng người bắt đầu đổ vào công ty. Các nhân viên văn phòng ăn mặc chỉnh tề, xách cặp laptop, đi ngang qua Hoàng mà chẳng buồn nhìn lấy một cái. Họ vốn coi bảo vệ chỉ như “người gác cổng” bình thường, không đáng để chú ý.

Nhưng có một ánh mắt thì khác – ánh mắt lạnh lùng của Dũng, quản lý đội bảo vệ.

Dũng bước tới, tay cầm tập hồ sơ, giọng cộc lốc:
“Cậu kia, đứng thẳng lên. Áo chưa sơ vin kìa. Đồng phục là bộ mặt công ty, mà cậu muốn làm trò gì thế?”

Hoàng hơi bối rối, vội vàng chỉnh lại áo. Anh vừa làm xong thì Dũng đã gằn giọng tiếp:
“Bảo vệ không chỉ đứng cho có. Cậu mới vào, phải học quy định. Ở đây không có chuyện dễ dãi đâu.”

Nguyên cả đội mấy người bảo vệ lặng im, thỉnh thoảng liếc nhìn Hoàng với ánh mắt nửa thương hại, nửa tò mò. Rõ ràng Dũng đang cố tình soi mói anh.


Việc nặng nhọc đầu tiên

Chưa kịp ổn định, Dũng đã quăng cho Hoàng một danh sách công việc:
“Cậu đi xuống hầm xe, kiểm tra hết dãy kệ, lau dọn, sắp xếp lại toàn bộ chỗ để xe máy. Chỗ đó bụi bặm lắm, dơ cũng kệ, làm xong thì báo tôi.”

Hoàng thoáng ngạc nhiên. Anh nghĩ bảo vệ chỉ có nhiệm vụ gác cổng, giữ xe, chứ đâu phải đi lau dọn như nhân viên tạp vụ. Nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng đầy thách thức của Dũng, anh hiểu ngay đây là trò chèn ép.

Hoàng cúi đầu, đáp gọn:
“Dạ, tôi sẽ làm.”

Cái hầm xe ngột ngạt

Xuống tới hầm, Hoàng mới thấy khối việc ngổn ngang: rác vương vãi, xe máy để lệch lạc, bụi bặm phủ đầy trên các kệ. Không khí oi bức, mùi xăng dầu lẫn mùi ẩm mốc khiến anh nhăn mặt.

Anh cởi áo khoác, xắn tay áo rồi bắt đầu dọn dẹp. Từng thùng rác được anh kéo ra, từng vết bẩn được lau sạch. Chỉ sau nửa giờ, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo, bàn tay rát bỏng.

Một bác đồng nghiệp tên Hòa đi ngang qua, thấy cảnh đó liền thở dài:
“Cậu mới vào đã bị đì rồi. Cái này vốn không phải việc của bảo vệ. Nhưng thôi, chịu khó đi. Ai cũng từng bị qua tay thằng Dũng hết.”

Hoàng gượng cười, lau mồ hôi:
“Không sao đâu bác. Cháu làm được.”

Trò “đánh phủ đầu”

Đến gần trưa, Hoàng mệt rã rời mới xong việc. Anh lên báo cáo cho Dũng.

“Xong rồi ạ.”

Dũng liếc nhìn, khoanh tay, rồi cố tình nhếch mép:
“Xong? Cậu nghĩ quét sơ sơ thế là đủ hả? Từng vết dầu loang, từng góc bụi phải sạch bóng. Làm lại đi.”

Hoàng khựng lại. Anh biết rõ mình đã làm cẩn thận, nhưng Dũng vẫn bắt bẻ. Trước ánh mắt soi mói ấy, Hoàng chỉ đành cắn răng quay xuống hầm, tiếp tục công việc.

Trong lòng, anh dấy lên sự ấm ức: “Trước đây, mình ngồi ghế tổng giám đốc, người như Dũng chẳng bao giờ có cơ hội lên tiếng. Giờ thì khác, mình chỉ là nhân viên nhỏ bé, phải chịu đủ điều tiếng.”

Giọt nước mắt giấu kín

Buổi chiều, khi đứng trực ở cổng, Hoàng cảm thấy bàn tay rát buốt vì hóa chất tẩy rửa. Lưng đau nhức, cổ họng khô khốc. Anh ngửa mặt nhìn bầu trời xanh qua ô cửa kính, chợt thấy cay mắt.

Có một giây thoáng qua, anh muốn bỏ cuộc, muốn quay về căn biệt thự sang trọng nơi mà chỉ cần một câu nói, hàng chục người phục vụ sẽ chạy tới hầu hạ.

Nhưng rồi Hoàng nắm chặt tay, tự nhủ:
“Không. Nếu bỏ cuộc bây giờ, mình sẽ chẳng bao giờ hiểu được giá trị thật sự của lao động. Mình đã chọn con đường này, thì phải đi đến cùng.”

Một tia hy vọng nhỏ

Tối hôm đó, khi bàn giao ca, bác Hòa ghé lại, dúi cho Hoàng chai nước mát:
“Cậu làm tốt đấy. Thằng Dũng vốn ghét người mới, nhất là ai có vẻ thư sinh. Nhưng cứ kiên nhẫn, vài tuần nữa là nó cũng thôi để ý.”

Hoàng cầm chai nước, nở nụ cười biết ơn. Trong khoảnh khắc ấy, anh thấy mình không hoàn toàn đơn độc.

Đêm về trọ

Trở lại căn phòng trọ nhỏ, Hoàng nằm vật xuống giường. Cả người đau nhức, bàn tay sưng đỏ. Nhưng trong lòng, một cảm giác lạ lùng dâng lên – sự kiên cường.

Anh thầm nhủ:
“Ngày đầu đã thế này, những ngày sau còn khổ hơn. Nhưng mình sẽ chứng minh cho họ thấy. Không phải chỉ vì mình từng là thiếu gia, mà vì mình thực sự có thể đứng trên đôi chân của chính mình.”

Ngoài kia, phố xá ồn ào. Còn trong căn phòng trọ nghèo, Hoàng khẽ mỉm cười. Một nụ cười mệt mỏi nhưng kiên quyết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×