Bị Lam Thiên nói cho một trận, Tử Nguyệt trong lòng uất nghẹn, có nguyên do lại không thể nói ra nhưng cho dù có nói thì sao chứ? Không phải Lam Thiên đã bảo rằng bị cảm xúc ảnh hưởng là yếu đuối sao? Nó có nói ra anh ta chắc gì đã hiểu được. Tử Nguyệt chạy ra khỏi trường liền đi lang thang, theo như những thanh niên lâm vào tình trạng chán nản như nó, nơi để giải tỏa nỗi sầu chính là... trung tâm điện tử. Vừa đến trước cửa, nó chợt thấy một nhóm thanh niên vây lấy một cậu bé tóc đỏ đòi tiền.
- Nhóc, ngoan ngoãn cho bọn anh chút tiền để sài, không thì biết tay.
- Tôi không có tiền! - Cậu nhóc dù đang gặp nguy hiểm, sắc mặt không hề lộ sự sợ hãi, ngược lại còn tỏ ra chán ghét.
- Không có tiền? Mày đùa anh à? - Một tên túm lấy cổ áo của cậu bé. - Nhìn xem bộ đồng phục trên người mình, là trường quý tộc đó. Không có tiền mà đi học trường quý tộc à?
- Buông ra! - Cậu bé đá chân vào người hắn.
- Thằng nhóc chết tiệt. Hôm nay cả đồ của mày tao cũng lột sạch.
Hai vệ sĩ núp ở đằng xa mới vừa báo cáo chỗ Lam Thiên biết địa điểm của Lạc Dương, quay qua quay lại nói chuyện riêng với nhau có vài câu, tiểu thiếu gia nhà họ đã bị bắt nạt. Thân là vệ sĩ, hai anh liền sắn tay áo, tính toán chạy tới đánh đám kia một trận. Ai ngờ thân thủ của vệ sĩ số một lại không nhanh bằng một cậu nhóc từ đâu xuất hiện, một cước hai đấm đánh bay mấy tên bắt nạt tiểu thiếu gia. Hai người giương mắt nhìn nhau:
- Chúng ta có cần ra nữa không? - Vệ sĩ A hỏi.
- Cái này... vẫn là không đi. Tiểu thiếu gia ghét nhất bị theo dõi. - Vệ sĩ B đáp.
Hai người cẩn thận lùi lại, núp vào góc quan sát.
Người ra tay cứu Lạc Dương không ai khác chính là Tử Nguyệt. Nó đang nghẹn trong người, đập cho đám đó một trận, vừa giải tỏa được bực tức, vừa làm được một việc tốt. Nhất cự lưỡng tiện. Đánh xong, tâm trạng cũng thoải mái hơn, Tử Nguyệt cúi xuống hỏi cậu bé:
- Em có sao không?
- Không sao! Anh không cần ra tay em cũng đánh được bọn chúng. - Lạc Dương bĩu môi nói. Cậu đang rất tức giận. Nhưng anh hai cậu không đụng được mà ngay cả người xả giận cũng bị cướp.
Nụ cười trên môi Tử Nguyệt vặn vẹo. Trẻ con bây giờ đều ngạo mạn như thế à? Tử Nguyệt quan sát cậu nhóc kĩ hơn, càng nhìn càng thấy quen thuộc, nhất là mái tóc đỏ... giống Lam Thiên lắm nha.
Trong lúc nó đang quan sát Lạc Dương, cậu cũng quan sát lại nó. Đồng phục trên người anh trai cứu mạng nó giống như đã thấy ở đâu rồi? Lạc Dương nhìn lên biểu tượng được thêu trên áo, là biểu tượng của trường Quang Vân, đồng phục này là đồng phục thi đấu của trường mà. Bữa trước anh hai có chụp cho cậu xem.
- Anh học trường Quang Vân đúng không?
- Sao em biết? - Tử Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
- Em cái gì cũng biết! - Lạc Dương chống nạnh nói.
Tử Nguyệt nhìn mặt thằng nhóc vênh váo thấy ghét. Chợt nhớ ra có người từng nói Lam Thiên có một cậu em trai. Xét ngoại hình cậu nhóc này tám chín phần giống hệt anh ta, chắc chắn là cậu em trai đó.
- Em là em trai của Hàn Lam Thiên đúng không?
- Sao anh biết? - Đến lượt cậu nhóc ngạc nhiên.
- Anh cái gì cũng biết!
Giọng điệu này sao nghe quen vậy? Lạc Dương nhướng mày nghĩ.
- Sao em lại ở đây? Hình như đang trong giờ học mà?
- Đây là một câu chuyện dài. Với lại, em khát nước. - Lạc Dương níu áo Tử Nguyệt, ngước đôi mắt long lanh nhìn nó.
Hai người kiếm một chỗ để ngồi, Tử Nguyệt mua cho cậu nhóc một lon nước. Ngồi xuống, nghe Lạc Dương tâm sự. Lạc Dương kể một lèo chuyện của mình. Kể xong oán giận nói:
- Rõ ràng em không sai, anh hai lại bắt em xin lỗi! Ảnh còn quát em nữa!
- Anh ta chính là người vô lý. Anh ta làm gì hiểu được suy nghĩ của người khác cơ chứ! Chỉ thích ra lệnh thôi. - Tử Nguyệt cũng tức giận nói.
- Anh hai chọc gì anh sao? - Lạc Dương ngước đầu hỏi.
- Anh ta không cho anh thi đấu. Hôm nay còn là trận bán kết nữa chứ! Còn nói anh yếu đuối! Ba đời nhà anh ta mới yếu đuối!
- Không có. Ba đời nhà em đều rất ngầu! - Lạc Dương lập tức phản bác.
Tử Nguyệt mới chợt nhớ ra, mắng ba đời nhà Lam Thiên không phải cũng đang mắng ba đời nhà Lạc Dương sao! Lạc Dương nói xong, hai tay gác trên đùi, chống má:
- Em ghét anh hai! Em không bao giờ chơi với ảnh nữa!
- Anh cũng ghét anh ta! Còn lâu mới nói chuyện nữa!
Một lớn một nhỏ chống hai má, môi bĩu ra nói.
- Sao nỡ lòng ghét bảo bối nhà ta thế? - Một giọng nữ truyền đến từ sau ghế đá.
Tử Nguyệt và Lạc Dương giật mình, nhảy bắn khỏi băng ghế. Sau băng ghế là người phụ nữ tóc màu biển, mặc chiếc áo măng tô, vẫy tay tươi cười. Lạc Dương nhận ra bà, lập tức nháo đến, ai ngờ vướng cái ghế đá, cậu phải trèo lên ghế, vòng tay lên cổ bà:
- Mẹ! Con trai mẹ bị bắt nạt!
- Lạc Dương ngoan! Ai lại dám bát nạt con chứ! - Lam Thanh vỗ nhẹ lưng cậu nói.
- Anh hai bắt nạt con. - Lạc Dương làm nũng, dụi đầu vào cổ bà nói.
- Trước hết chúng ta ngồi xuống rồi nói được chứ! Mẹ đau chân quá chừng.
Lạc Dương nghe thế, ngoan ngoãn tụt xuống, ngồi trên ghế. Lam Thanh vòng qua ngồi cạnh cậu.
- Cháu chào cô.
- Tử Nhật, cháu cũng lại đây ngồi đi! - Lam Thanh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh nói.
- Nhưng...
- Cứ tự nhiên. Cháu rụt rè quá đó. - Lam Thanh nói.
Tử Nguyệt tới chỗ cạnh bà, ngồi xuống. Nó không nghĩ là mình rụt rè đâu, chỉ là e ngại thôi.
Lam Thanh xoa xoa hai má Lạc Dương nói:
- Mẹ nghe Lam Thiên kể lại hết rồi. Anh con làm gì cũng có lý do của nó, lý do đó chắc chắn là tốt cho con, con không nên ghét nó.
- Anh ấy bắt con xin lỗi một cách vô cớ... còn quát con. Ảnh trừng mắt lạnh nói thế này nè:"Anh không có nhiều kiên nhẫn!". Rõ ràng con có làm gì sai đâu! - Lạc Dương rầu rĩ nói.
- Anh con nói đúng đó.
- Mẹ cũng bênh anh ấy! - Lạc Dương nhảy dựng lên.
- Lạc Dương, con nghe mẹ bị nói thế, con tức giận, anh con càng tức giận hơn. Phải đè nén tức giận xuống, cảm giác đó bức bối vô cùng. Vì chuyện của con còn chưa xong, nó không thể phát tác tức giận đó ra đương nhiên là khó chịu. Hiểu không?
- Nhưng mà...
- Lạc Dương, con với Lam Thiên là hai loại người trái ngược nhau nên con không hiểu những gì anh con phải chịu đựng. Cảm xúc của con, vui, buồn, mừng, giận, tất cả đều thoải mái bộc phát ra ngoài nhưng Lam Thiên thì ngược lại. Nó là người thừa kế của BS, tương lai phải gánh vác nhiều trọng trách, nó phải giữ một cái đầu lãnh tĩnh, mới có thể giải quyết mọi chuyện một cách tốt nhất.
- Con không hiểu! - Lạc Dương xụ mặt.
- Thằng nhóc này! Con so với mẹ còn ngốc hơn! - Lam Thanh hung hăng vò đầu con trai.
- Ba nói con thông minh hơn mẹ. - Lạc Dương tránh né nói.
- Cũng chỉ là một đứa trẻ!
- Với lại, đâu chỉ có mình con bị anh hai bắt nạt, anh ấy cũng bị!
Tử Nguyệt im lặng ngồi bên cạnh như người tàng hình, bất ngờ bị điểm danh. Bốn con mắt dồn hết vào nó. Lam Thanh để ý đồng phục trên người nó, nghi hoặc hỏi:
- Tử Nhật, sao hôm nay cháu không đi thi đấu?
- Anh hai không cho ảnh đi đó! - Lạc Dương nhanh nhảu nói.
- Chuyện gì xảy ra với cháu vậy?
- À, chuyện là...
Nghe Tử Nguyệt kể xong, Lam Thanh khoanh tay gật gật đầu nói:
- Ra là thế! Lam Thiên đúng là có nói hơi quá! Nhưng mà... điều đó chứng tỏ nó quan tâm tới con.
- Quan tâm? Có ai là quan tâm bằng kiểu mắng người ta như thế chứ! - Tử Nguyệt nhỏ giọng nói.
- Quan tâm nó mới mắng, chứ không quan tâm nó chẳng thèm nói một lời. Lam Thiên kiệm lời lắm, đối với người không quan trọng, nửa chữ nó cũng tiếc, nửa ánh mắt nó cũng không thèm cho. - Lam Thanh nói.
- Thật vậy sao? - Tử Nguyệt hơi khó tiếp thu kiểu người này.
- Chính là thế! Đổi lại trong trường hợp khác, là một người khác, cô đảm bảo, tên đó từ nay về sau khỏi thi đấu luôn. Nhưng ngược lại, với cháu, Lam Thiên chỉ nói không được thi đấu ngày hôm nay thôi đúng không, đồng nghĩa với việc nhưng lời nói đó là để khuyến khích cháu. Cháu có thể hiểu đơn giản:"Mau lấy lại tinh thần đi!". Vậy đó! - Lam Thanh vừa lý giải vừa làm động tác minh họa. Nói xong, bà còn nở một nụ cười vui nhộn.
Tử Nguyệt suy nghĩ lời nói của bà, không lẽ lại là như vậy. Nhưng cái cách anh ta bảo nói yếu đuối, rất khó chịu. Dù là lý do gì cũng không thể biện minh cho việc, Lam Thiên khinh thường nó.
Lam Thanh quan sát, thấy vẻ mặt Tử Nguyệt còn lộ sự giận dỗi, xem chừng còn chưa chịu tha thứ cho Lam Thiên, bà nói tiếp:
- Lam Thiên là đứa ngoài lạnh trong nóng, rất giàu tình cảm. Vì chưa thấy rõ mặt tình cảm đó nên các con mới thấy nó lạnh lùng thôi.
- Giàu tình cảm? - Tử Nguyệt và Lạc Dương mở to mắt nhìn bà. Tử Nguyệt thấy Lam Thiên lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, uy nghiêm. Còn với Lạc Dương, anh hai của cậu rất ngầu và nghiêm khắc.
- Ừm. Từ nhỏ tới giờ, Lam Thiên khóc qua hai lần. Một lần là lúc sinh ra, một lần... chính là sau vụ đó... - Lam Thanh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thẳm, với vẻ mặt hồi tưởng.
Tử Nguyệt và Lạc Dương chăm chú nhìn bà, chờ đợi Lam Thanh kể ra chuyện làm Lam Thiên khóc.
Đó là vào ngày Giang Thiên phải ra nước ngoài, tham gia một cuộc đấu thầu. Lúc đó, ở nhà chỉ có hai mẹ con, trong khi đó, Lam Thanh lại đang mang thai Lạc Dương, ở tháng thứ tám. Ngôi nhà bị đột nhập. Vốn dĩ, Giang Thiên chọn khu nhà này vì an ninh ở đây rất tốt, khóa nhà cũng vào loại tốt nhất. Vì thế, ông mới yên tâm chọn nó. Ai ngờ đâu, cái gọi là an ninh tốt nhất bị phá vỡ bởi hai sát thủ. Lam Thanh lại trong tình trạng nguy hiểm, không thể động mạnh. Lam Thiên còn nhỏ, sao có thể đấu lại hai sát thủ được. Cho nên, hai người bị trói lại. Cũng may, mục đích của người thuê hai sát thủ này là buộc Giang Thiên rút khỏi buổi đấu thầu. Lúc nhận được tin này, Giang Thiên tất nhiên chọn sự an nguy của hai mẹ con. Nhưng Lam Thanh lại không muốn như vậy. Gia đình là sức mạnh chứ không phải nhược điểm. Với người nắm giữ hàng triệu sinh mạng trong tay như Giang Thiên, càng không cho phép có nhược điểm. Vì thế, Lam Thanh với Lam Thiên nghĩ cách giải quyết hai tên sát thủ. Hồi tưởng lại quyết định liều lĩnh của mình lúc đó, Lam Thanh có chút hối hận. Bởi, nếu không nhờ may mắn, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều. Đó là lần duy nhất, Lam Thanh hối hận với quyết định của mình.
Hai mẹ con bị trói vào bàn, Lam Thanh và Lam Thiên bị trói vào chân bàn. Cả hai tay và hai chân đều bị trói chặt. Vì có kinh nghiệm bị bắt cóc, Lam Thanh có học qua một khóa tháo dây trói. Nhanh chóng tháo dây trói trên tay, Lam Thanh dịch người, tháo dây trói dưới chân. Nhất cử nhất động đều làm nhẹ nhàng cẩn thận, không để hai tên sát thủ chú ý đến. Lam Thiên thấy mẹ cởi trói được rồi liền yên tâm. Cậu theo dấu tay của mẹ, trong lúc hai tên đó còn đang nói chuyện, dịch người, dùng bàn đập thẳng tới. Hai người bị tấn công bất ngờ, thiết bị liên lạc rời xuống đất. Chưa hết, trong lòng bọn chúng chưa kịp lấy lại tinh thần, Lam Thanh cầm hai chiếc bình quý, ném thẳng tới. Hai tên lập tức choáng váng. Lam Thanh thấy hai tên nằm dưới sàn, lập tức cởi trói cho Lam Thiên, hai mẹ còn dắt tay nhau, muốn chạy khỏi nhà. Vác cái bụng bầu tám tháng mà chạy nhanh là chuyện không thể. Vừa ra tới cửa, hai tên sát thủ đã đuổi tới. Vì hai người không thể đả thương nên bọn chúng chỉ cầm súng đe dọa. Trong khu nhà này, mỗi ngồi nhà cách nhau một khoảng vườn lớn. cho nên không ai phát giác nhà nó xảy ra chuyện. Hai mẹ con cứ lùi lại trong khi hai tên sát thủ cứ tiến tới. Thấy không thể để cho Lam Thiên nguy hiểm. Lùi tới chỗ bụi cây, Lam Thanh đẩy Lam Thiên vào trong và hét toáng lên:
- Cứu mạng!
Hai tên sát thủ liền bắn súng. Một viên nhắm tới chỗ Lam Thiên nhưng chỗ đó không người. Một viên thì bắn trúng vai của Lam Thanh. Tiếng hét cùng với tiếng súng vang trời náo động khu dân cư. Lập tức có người khác xuất hiện. Và tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Hai tên sát thủ vội vàng tìm cách chạy trốn. Nhưng chúng đã bị người của Đan Bảo dẫn tới, bắt lấy.
Lam Thiên từ trong bụi rậm chui ra, thấy Lam Thanh quỳ gối xuống đường, vết thương trên vai chảy máu không ngớt, thấm ướt một mảng. Giữa hai chân cũng có máu chảy ra. Cậu cuống cuồng gọi Đan Bảo đưa mẹ cậu đến bệnh viện. Thấy tình trạng đó của Lam Thanh cộng với thái độ của Lam Thiên, quân nhân cứng cỏi như ông cũng bị dọa sợ.
Lam Thanh được đưa và phòng cấp cứu nên không hay biết chuyện bên ngoài. Nhưng tất cả những người ở ngoài phòng cấp cứu ngày hôm đó, không thể nào quên được khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Lam Thiên và tiếng khóc khàn khàn nghèn ngẹn trong cổ họng. Mỗi lần sinh là mỗi lần Lam Thanh từ quỷ môn quan trở về. Lạc Dương chưa đủ tháng đã ra đời. Giang Thiên sáng hôm sau cũng về tới nơi. Dù hai mẹ con có trốn thoát, chỉ cần chưa tận mắt chứng kiến, ông không thể yên tâm. Vừa nhận cuộc gọi của sát thủ, Giang Thiên đã đặt vé máy bay trở về, giao lại mọi việc cho Thiên Vũ.
Sau đó, Lam Thiên ngày nào cũng dính sát với Lam Thanh, có những lúc cậu ngủ quên chợt tỉnh dậy, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ hoảng hốt, nếu không thấy Lam Thanh sẽ phát hoảng.
Lạc Dương sinh non, cơ thể yếu ớt. Lam Thiên chính là một tay chăm sóc cậu, đem hẳn cậu qua phòng mình, đọc sách chăm sóc em bé còn kĩ hơn Lam Thanh, những đêm Lạc Dương phát sốt cũng là Lam Thiên thức đêm chăm sóc. Ngay cả tên của Lạc Dương, cũng là Lam Thiên đặt cho, cầu cho Lạc Dương một đời vui vẻ.
Trải qua chuyện lần đó, có một thời gian dài Lam Thiên tỏ ra rất ghét ba mình. Cậu cho rằng, nếu không vì ba, mẹ cậu cũng sẽ không nguy hiểm. Và với việc thừa kế tập đoàn, Lam Thiên rất bài xích. Thậm chí còn viết sẵn đơn từ bỏ quyền thừa kế.
Nói chung, nhà Lam Thanh đã phải trải qua một giai đoạn khó khăn.
- Con với Lam Thiên là đều do mẹ trong lúc nguy kịch sinh ra. Thật không biết có phải bị cái gì ám không, hể cứ mang thai là gặp nguy hiểm. Đúng là hành xác dễ sợ. Cứ như ông trời không ưa của sống bình thản của mẹ, phải thêm chút kích thích mới vui ấy!
- Mẹ, con yêu mẹ! - Lạc Dương ôm hông bà nói.
- Nếu cảm ơn thì cảm ơn anh con đó. Từ nhỏ đến lớn, con đều do một tay nó chăm sóc, mẹ thậm chí còn đếm được số lần mẹ được thay tã cho con nữa kìa. Ít ỏi đến mức hai bàn tay còn đếm đủ. Trong nhà, con là người được Lam Thiên cưng chiều nhất, nếu con mà là con gái, mẹ thề luôn, nó mà không chăm con thành công chúa kiêu ngạo không sợ trời sợ đất thì trời sập. Đáng tiếc, con lại là con trai, dù có cưng chiều đến đâu cũng phải cứng rắn, như thế con mới trưởng thành được. Cũng vì con mà Lam Thiên chấp nhận làm người thừa kế. Trách nhiệm thừa kế tập đoàn nặng nề, phải hi sinh nhiều thứ. Nó tình nguyện thay con gánh vác, tiếp nhận chế độ dạy dỗ khắc nghiệt để thành người thừa kế BS tiêu chuẩn để cho con một đời tự do, làm những thứ mình muốn. Thấy anh con vĩ đại không? Trong lòng mẹ, anh con là vĩ đại nhất! Ba con chỉ đáng xách dép.
- Ừm. Con cũng thấy thế!
- Lam Thiên cũng có mặt dịu dàng, nó quan tâm, chăm sóc cho mọi người một cách tỉ mỉ. Cách nó quan tâm không phải bằng lời nói mà bằng hành động. Nếu một người gặp khó khăn, nó sẽ ra tay giúp đỡ thay vì chỉ an ủi. Thế nên, đừng trách Lam Thiên nếu như nó lạnh lùng hay nói lời khó nghe. Những gì nó làm, nó nói đều vì tốt cho người nó quan tâm. Cho nên, đừng giận Lam Thiên nha, Tử Nhật!
Nói thật, nó không tài nào tưởng tượng nổi Lam Thiên sẽ gào khóc như thế nào. Thậm chí nó còn nghĩ, cho dù gặp chuyện đau thương, cậu vẫn sẽ giữ khuôn mặt bình tĩnh, lạnh nhạt của mình. Nhưng nghe Lam Thanh nói, nó lại chợt nhớ đến những hành động ân cần của cậu. Cái lần nó bị đau bụng, công việc làm thêm của nó, sự che chở của cậu ở bữa tiệc của Cao gia hay những lời nói ấm áp ở trại huấn luyện, cả tiếng hét trong trận thi đấu trước... Từng cái như hiện rõ trước mặt Tử Nguyệt, làm trái tim nó đập mạnh hơn. Nó biết, bản thân mình là người ương bướng. Nó cũng hiểu rõ, lỗi không phải ở Lui, nó đã đọc những bức thư cậu gửi cho anh nó trong phòng ba. Trong suốt năm tháng, những bức thư được gửi đều đều, toàn những lời xin lỗi. Lui đã không biết anh nó đã qua đời trong thời gian đó. Huống hồ, cậu cũng có nỗi khổ của mình. Biết rõ mọi chuyện, nó vẫn để chuyện đó dằn vặt bản thân, đánh mất tinh thần. Nếu để nó ích kỉ ra trận, sẽ ảnh hưởng đến cả đội, có khi hết bao công sức của mọi người những tháng qua. Người sai là nó, không phải là Lam Thiên...
- A, trong máy của cô còn có ảnh của Lam Thiên lúc khóc nè! Đáng yêu cực kì. Cháu của muốn lấy không, Tử Nhật! Lần sau nó mà mắng cháu, cứ đem bức ảnh ra dọa. - Lam Thanh lôi điện thoại ra nói. - Đó là sự kiện đặc biệt nên cậu của Lam Thiên có chụp một bức. Người trong nhà ai cũng có, đây chính là bí mật không thể cho Lam Thiên biết đấy.
Nghĩ tới có thế đe dọa được Lam Thiên, không chỉ có nó, Lạc Dương cũng muốn có:
- Cô/mẹ, cháu/con muốn lấy!
**********************************
Nói thật, tác giả cũng xót Lam Thiên lắm nên không có hành nhiều đâu. Thấy tác giả tốt hơm ^^