Mùi hương đất ẩm mộc mạc từ những cánh đồng lúa mùa thu xao động trong tâm trí Lan khi cô bước xuống xe buýt tại bến quê hương sau hơn mười năm rời xa. Cái cảm giác vừa quen vừa lạ khiến cô khựng lại vài giây, hít thật sâu, như muốn lưu trọn từng nhịp thở vào ký ức của mình. Con đường nhỏ uốn lượn giữa những hàng cây cổ thụ, những mái nhà gạch đỏ rêu phong, tất cả đều vẫn hiện hữu như ngày nào, nhưng lại mang theo một vết nhăn của thời gian, một lớp bụi phủ lên mọi thứ.
Lan bước đi chậm rãi, mắt nhìn quanh, vừa muốn tận hưởng không khí thân thuộc, vừa sợ nếu dừng lại, ký ức cũ lại ùa về ào ạt, tràn ngập trái tim cô. Mỗi bước chân như chạm vào những mảnh vụn của tuổi thơ, những ngày hè chạy chân trần trên cánh đồng, tiếng chim hót trong vòm lá, tiếng cười của em gái và những buổi chiều cùng bà nội kể chuyện xưa. Mọi thứ đều gần gũi nhưng cũng xa lạ đến lạ kỳ.
Khi Lan rẽ vào con ngõ dẫn tới nhà cũ, tim cô đập nhanh hơn. Cánh cổng sắt màu xanh đã phai mờ theo năm tháng, những bậc tam cấp lát đá còn ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Tiếng mèo kêu nhẹ từ sân sau vang lên, như một lời chào mộc mạc nhưng đầy ấm áp. Cô bước lên bậc thang cuối cùng, nhấc tay mở cánh cửa cũ kỹ, và một mùi hương quen thuộc – mùi của gỗ cũ, sách vở và một chút hương ngai ngái của bếp than – lan tỏa trong căn nhà. Lan hít một hơi thật sâu, cảm giác như vừa trở về nơi thuộc về mình, nơi mà dù đi bao xa, cô vẫn luôn thuộc về.
Bên trong, cha mẹ cô đang ngồi tại phòng khách, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa xúc động khi nhìn thấy cô. Người cha gầy gò nhưng ánh mắt sáng, vẫn dáng điệu nghiêm nghị nhưng ẩn chứa một niềm vui thầm lặng. Mẹ cô, gương mặt đượm nắng của tuổi già, mỉm cười dịu dàng, những nếp nhăn nơi khóe mắt dường như kể câu chuyện của thời gian và những vất vả mà bà đã trải qua.
“Lan! Con gái, cuối cùng cũng về rồi!” mẹ cô thốt lên, giọng run run như chưa từng được dịp thốt ra lời vui mừng lâu nay. Lan chạy đến ôm mẹ, cảm nhận sự mềm mại, ấm áp và cả mùi hương quen thuộc của bà – mùi hương mà bao năm xa xứ cô luôn nhung nhớ.
Cha cô đứng lên, vỗ nhẹ vai cô, giọng ấm áp: “Đi đường xa chắc mệt lắm. Về đây, ăn uống cho lại sức rồi kể hết mọi chuyện.”
Lan cười, mắt ươn ướt, vừa vui vừa xúc động: “Con nhớ nhà quá… Mọi thứ vẫn vậy, nhưng cũng khác nhiều.”
Sau bữa cơm trưa giản dị nhưng đầy ấm áp, Lan rút ra một tờ giấy từ túi xách – những giấy tờ, hợp đồng và tài liệu cô cần xử lý trong vài tuần ở quê. Nhưng cô biết rằng, việc thực sự quan trọng lúc này không phải là công việc mà là thời gian bên cha mẹ, thời gian để cảm nhận và lắng nghe những câu chuyện còn chưa kể.
Chiều xuống, Lan đi dạo quanh sân vườn. Những cây cam già trĩu quả, hàng rào hoa giấy nở rực rỡ, tất cả như đang chào đón cô. Cô cúi xuống nhặt một quả cam rụng, nhấm nháp hương vị ngọt ngào xen chút chua nhẹ, nhớ lại những buổi chiều tuổi thơ cùng em gái hái quả ăn trộm, cười đùa không lo nghĩ. Ký ức ùa về, khiến Lan mỉm cười tự nhiên và cũng thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết.
Khi trở về nhà, Lan nhận thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ để trên bàn, bên trên phủ một lớp bụi mỏng. Hộp không có khóa, chỉ đơn giản là chiếc hộp kỷ niệm mà cô và em gái từng dùng để cất giữ những vật nhỏ bé: bức ảnh, lá thư, những tấm thiệp cũ. Cô mở hộp, đôi tay run run, và thấy từng bức ảnh, từng lá thư cũ chất đầy ký ức. Những bức ảnh đen trắng của cha mẹ thời trẻ, những dòng chữ nguệch ngoạc của em gái ngày còn bé, tất cả đều như sống lại trước mắt cô.
Lan cẩn thận lật từng lá thư, đọc những dòng chữ thấm đẫm tình cảm và nỗi niềm chưa từng được nói ra. Một bức thư của bà nội viết cho mẹ cô, kể về những khó khăn thời chiến, về những hy sinh thầm lặng mà bà đã trải qua để giữ cho gia đình được bình yên. Một bức khác của cha mẹ gửi nhau hồi còn trẻ, hé lộ những suy tư, những lo lắng nhưng cũng đầy yêu thương. Mỗi bức thư như một lời nhắc nhở, rằng gia đình là chốn quay về, là nơi chứa đựng tình yêu, sự hi sinh và những bài học quý giá.
Đêm xuống, Lan ngồi bên bàn học, ánh đèn vàng nhạt phản chiếu lên những tờ giấy cũ. Cô cảm nhận một sự kết nối mạnh mẽ với quá khứ, với cha mẹ và cả những thế hệ đi trước. Cô hiểu rằng, việc trở về không chỉ là chăm sóc cha mẹ, mà còn là hành trình tìm lại ký ức, khám phá những giá trị của tình thân và học cách trân trọng từng khoảnh khắc.
Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc đều đều, Lan viết nhật ký đầu tiên kể từ khi trở về. Cô ghi lại những cảm xúc, những hình ảnh, và cả những suy nghĩ về gia đình. Từng dòng chữ trôi qua như dòng sông chảy, mang theo ký ức và tình cảm dâng trào trong lòng. Cô biết rằng hành trình này sẽ dài, nhưng cô sẵn sàng đón nhận, từng bước một, để hiểu rõ hơn về cha mẹ, về bản thân, và về giá trị thực sự của gia đình.
Lan nhắm mắt lại một lúc, hít thật sâu không khí mát lành từ cửa sổ hé mở, và thầm nhủ:
"Mình sẽ trân trọng từng giây phút ở đây, lắng nghe mọi câu chuyện, và giữ gìn ký ức – không chỉ cho mình, mà cho cả gia đình này."
Cái đêm đầu tiên trở về quê hương ấy, Lan ngủ với trái tim bình yên nhưng đầy cảm xúc. Cô biết rằng, những ngày tháng sắp tới sẽ mở ra nhiều bất ngờ, những câu chuyện chưa từng được kể, và những bài học về tình yêu, hi sinh và giá trị gia đình mà cô sẽ khám phá dần từng bước.
Sáng hôm sau, ánh nắng len qua tấm rèm, chiếu vào gương mặt Lan đang ngồi bên bàn sáng. Cô mỉm cười, biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu – khởi đầu của một hành trình trở về ký ức, trở về với gia đình, và quan trọng nhất, trở về với chính con người thật của mình.