Tiếng giày cao gót gõ nhịp xuống sàn đá marble vang vọng giữa đại sảnh công ty Tập đoàn Phúc Khang, từng bước đi kiêu hãnh, thong dong nhưng lại khiến không ít ánh mắt ngoái nhìn. Cô mặc sơ mi trắng, váy bút chì đen ôm sát tôn lên vòng eo con kiến, cặp chân dài thon thả, đeo kính gọng mảnh. Khác với vẻ ngoài sắc sảo, bên trong đôi mắt ấy là một tầng mơ hồ chực vỡ.
Lâm Ngọc Diệp – thư ký mới được tuyển dụng từ nước ngoài, với lý lịch "đẹp như photoshop": du học thạc sĩ ngành Quản trị, kinh nghiệm 5 năm điều phối cho ban điều hành các công ty đa quốc gia. Nhưng có lẽ, điều khiến cô bước chân vào nơi này không chỉ là sự nghiệp.
"Chị Diệp, phòng Tổng ở tầng 23. Em đưa chị lên nhé?" – một cô lễ tân nhỏ nhẹ đề nghị.
"Không cần, chị nhớ đường." – Ngọc Diệp cười nhẹ, má lúm thoáng hiện. Nhưng lòng cô run rẩy. Cô nhớ quá rõ cái tầng 23 ấy, nơi đã từng có người đàn ông si mê cô đến mức dám cãi lời cả gia tộc quyền thế. Cũng là nơi cô từng rời đi, trong nước mắt và nhục nhã, cách đây đúng sáu năm.
Cửa thang máy vừa mở, Ngọc Diệp bước vào. Tầng 23 sáng đèn, bảng tên mạ vàng "Tổng Giám Đốc – Trần Minh Duy" lấp lánh như trêu ngươi. Họ từng gọi nhau bằng tên thân mật – Duy và Diệp. Giờ lại là một vị Tổng và một thư ký.
Cô gõ cửa. Giọng anh từ bên trong vang lên, trầm ổn, lạnh nhạt:
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra, Ngọc Diệp giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhưng trái tim đập như trống trận. Anh ngẩng đầu. Đôi mắt ấy vẫn sâu, vẫn sắc, vẫn lạnh như băng đá thu đông. Nhưng chỉ trong một khắc, ánh nhìn anh khựng lại.
"Lâm Ngọc Diệp?" – Anh gọi tên cô, không che giấu sự bất ngờ.
"Chào anh, Tổng Giám Đốc. Tôi là thư ký mới được phân công hỗ trợ anh trong các dự án sắp tới." – Cô cúi đầu, giọng điềm nhiên như thể hai người chưa từng có lịch sử gì với nhau.
"Không ai nói cho tôi biết... là cô." – Anh đứng dậy, tay vô thức siết chặt cây bút máy.
"Anh không cần biết. Tôi đến đây làm việc, không phải để nhắc chuyện cũ." – Cô nhìn thẳng, ánh mắt lạnh không kém anh.
Im lặng kéo dài. Không khí căn phòng như bị hút hết oxy. Rồi anh hắng giọng, quay lưng:
"Vậy bắt đầu từ hôm nay, giữ đúng nguyên tắc công việc. Ngoài nhiệm vụ, không được nói gì thêm."
"Vâng, thưa Tổng Giám Đốc." – Cô cười khẽ, nhưng ánh mắt lại nói rằng cô đã chuẩn bị từ lâu cho khoảnh khắc này.
Cô đến để kết thúc quá khứ... hay để làm nó rối tung thêm một lần nữa?