thư ký cũ, mùi vị mới

Chương 2: GIỮA NHỮNG HỒI ỨC KHÔNG LỜI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên làm việc cùng nhau sau sáu năm chia ly không một lời từ biệt, Ngọc Diệp và Trần Minh Duy như hai cực nam châm cùng dấu – căng cứng, dè chừng và… bất lực.

"Cô kiểm tra lại lịch trình tuần này, tôi có cuộc họp chiến lược với phía Hàn Quốc. Gửi bản dịch sang tiếng Anh trước 10 giờ." – Duy ra lệnh không nhìn cô, mắt dán vào màn hình laptop.

"Đã rõ." – Ngọc Diệp đáp ngắn gọn, đặt tệp hồ sơ lên bàn anh một cách chuyên nghiệp.

Anh vẫn như trước, yêu cầu hoàn hảo, giờ giấc nghiêm ngặt, không thích người khác xâm phạm vào không gian riêng. Nhưng có một điều lạ – mỗi lần cô bước qua, dù nhẹ nhàng đến mức không gây tiếng động, anh vẫn ngẩng đầu. Mỗi lần hương nước hoa nhè nhẹ thoảng qua – hương gỗ trầm ấm, mùi cũ quen thuộc – ánh mắt anh sẽ khựng lại một giây, rồi nhanh chóng che giấu.

12 giờ trưa, nhân viên rời văn phòng ăn trưa. Ngọc Diệp ngồi lại, gõ nốt bản dịch. Anh cũng không rời khỏi bàn. Hai người trong cùng một không gian, im lặng đến nghẹt thở.

"Em vẫn dùng nước hoa mùi ấy." – Anh đột ngột cất tiếng, không nhìn cô.

"Tôi nghĩ chúng ta đã thống nhất giữ đúng nguyên tắc công việc, Tổng Giám Đốc." – Cô không ngẩng đầu.

"Nhưng mùi đó… nó khiến tôi mất tập trung." – Giọng anh trầm, khàn.

Cô ngẩng lên, mắt đối mắt. Trong khoảnh khắc ấy, mọi ký ức dồn về như dòng lũ vỡ bờ.

…Một đêm mưa ướt đẫm, cô rời khỏi căn biệt thự nhà anh với đôi mắt sưng húp. Anh đứng bất lực, nhìn theo. Cha anh hét lớn: "Con trai tôi không thể lấy con gái người giúp việc!" Cô chỉ biết khóc, anh không dám giữ cô lại.

Ngọc Diệp nuốt nghẹn, rồi quay đi.

"Nếu tôi là vấn đề khiến anh mất tập trung, tôi có thể xin chuyển bộ phận khác." – Cô lạnh lùng.

"Không cần." – Anh bước đến, tay chống lên bàn, nghiêng người về phía cô. "Tôi sẽ quen lại với mùi cũ… giống như tôi từng quen với việc thiếu vắng em suốt sáu năm qua."

Câu nói ấy… như một ngọn dao, rạch ngang lòng cô.

Lần này, cô không né tránh. "Đừng làm khó tôi, Minh Duy. Tôi đến đây để làm việc. Không hơn."

"Và tôi thì không chắc… tôi còn có thể chỉ làm việc khi em đứng sát cạnh tôi thế này."

Giữa căn phòng ngập nắng vàng, hai con người – một lần nữa – lại bị đẩy về ranh giới mong manh giữa công việc và khát khao chưa từng nguôi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.