Sự kiện ra mắt sản phẩm được tổ chức tại khách sạn 5 sao trung tâm thành phố. Toàn bộ tầng hai được thuê riêng, với ánh sáng vàng ấm, nhạc nhẹ jazz chơi nền, khách mời là giới doanh nhân và nhà đầu tư lớn.
Ngọc Diệp mặc váy dạ hội đen ôm sát cơ thể, xẻ tà đến tận đùi, khoe trọn dáng vóc gợi cảm. Mái tóc búi cao lộ cổ thanh mảnh, đeo đôi khuyên dài lấp lánh. Mọi ánh mắt đều ngoái nhìn khi cô bước vào – không chỉ vì nhan sắc, mà vì thần thái chuyên nghiệp, bản lĩnh.
Minh Duy xuất hiện sau đó không lâu, vest đen chỉnh tề, gương mặt lạnh lùng thu hút mọi ánh nhìn. Anh bước đến, dừng trước cô.
“Cô xuất sắc... không chỉ trong công việc.”
Cô đáp nhẹ, không rời mắt khỏi bảng kế hoạch:
“Chúng ta có khoảng 15 phút để ổn định khách mời. Sau đó là bài phát biểu.”
“Sau đó, tôi mời em một ly rượu.” – Anh nói, nửa nghiêm túc, nửa gợi ý.
Ngọc Diệp không đáp. Nhưng ánh mắt cô khẽ dao động.
Buổi tiệc diễn ra trôi chảy. Ngọc Diệp hoạt động không ngừng: tiếp khách, điều phối nhóm tiếp tân, xử lý mọi phát sinh. Chỉ đến khi ánh đèn mờ dần và tiếng nhạc trầm lắng hơn, cô mới đứng lặng ở góc quầy bar, nhấp một ngụm rượu vang đỏ.
Minh Duy đến, đứng cạnh cô, đưa ly của anh chạm nhẹ vào ly của cô:
“Cạn ly vì sự chuyên nghiệp tuyệt vời.”
“Cảm ơn anh. Nhưng tôi không uống với sếp.” – Cô từ chối khéo.
“Vậy uống với người cũ?”
“Càng không.” – Cô đáp ngay.
“Chứ với người đang rất muốn bắt đầu lại từ đầu thì sao?” – Anh nghiêng đầu, nhìn cô chăm chú.
Cô im lặng. Ly rượu trên tay run nhẹ.
Một tiếng gọi vang lên từ góc phòng – khách mời từ Nhật yêu cầu người phiên dịch. Ngọc Diệp định quay đi, nhưng chân xiêu nhẹ vì men rượu. Anh nắm lấy tay cô, giữ lại.
“Để tôi.” – Anh nói, rồi bước đi cùng cô.
Sau màn dịch thuật trôi chảy và khiến đối tác gật gù, hai người quay về quầy bar. Cô ngồi xuống ghế cao, tháo giày, xoa nhẹ cổ chân.
“Chắc chắn cô đang đau.” – Anh nói, ngồi bên cạnh.
“Chuyện nhỏ. Tôi chịu được.”
“Nhưng tôi không muốn em phải chịu một mình nữa.” – Giọng anh nhẹ, trầm và thật lòng.
Ngọc Diệp quay sang nhìn. Giữa ánh đèn dịu, đôi mắt anh dịu dàng, không còn lạnh lùng. Giống hệt ánh mắt anh từng dành cho cô... 6 năm trước, vào cái đêm mưa đầu tiên họ hôn nhau.
“Anh muốn em biết… kể từ hôm em bước vào thang máy hôm đó, anh đã quyết – sẽ không để em đi thêm một bước nào một mình nữa.”
Cô không nói gì. Nhưng cái nắm tay vẫn chưa rời ra. Và lần đầu tiên, sau nhiều năm, cô không còn muốn rút tay về.